Chương 32: Phong thủy bảo địa. (1)
Hai người Quản Thiên Kiều và Bao Tiểu Tam đã rời ngõ rồi, Cảnh Bảo Lỗi xem chừng vẫn còn sợ chuyện kia, thập thò nhìn ra ngoài đường như trộm, đột nhiên bị người ta vỗ vai một cái liền giật bắn mình:" Gì?"
Người vỗ vai hắn là Cừu Địch chứ ai:" Đừng sợ, chúng ta không đi moi móc đời tư minh tinh, chắc chắn là không bị đánh đâu."
" À, vậy thì tốt, mai tôi và Tiểu Tam một tổ nhé?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:
" Vì sao?" Cừu Địch ngớ người:
" Nhân phẩm Tiểu Tam không ra sao, có điều đánh người thì không thành vấn đề, tôi từng thấy rồi, cực kỳ lợi hại, cậu ta chỉ vài ba nắm đấm đã hạ gục một cảnh sát." Cảnh Bảo Lỗi hâm mộ nói, thân ở đất này hắn bỗng sinh cảm súc rất sâu với câu trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, Bao Tiểu Tam đúng là gặp đất dụng võ rồi:
Cừu Địch chỉ biết cười chứ làm sao.
Rời khỏi ngõ, đường phố vẫn còn náo nhiệt lắm, lại có một chiếc xe khách tầm trung đi tới, cái tên béo biệt hiệu Hollywood đang cầm một cái loa ra sức hô hào diễn viên quần chúng tới phim trường. Người lên xe cứ như đàn cừu rời chuồng, ra sức chen nhau qua cánh cửa hẹp, có người chen không được còn trèo lên nóc xe luôn.
Ngay cả mấy cái xe lừa đi tới phim trường cũng chật ních người, mấy con lừa quá sức cứ ngửa cổ lên kêu, người đánh xe rống:" Giao tiền trước, mỗi người mười đồng. Này đừng chen lên nữa, làm lừa ngã lăn ra đó thì sao, còn phải quay phim nữa, người ta là diễn viên chuyên nghiệp đấy."
Lại tiền, ở đây hở chút là tiền, giá cả còn đắt đỏ nữa chứ, bốn người bọn họ tổng cộng có 4000 phải tiêu trọng 10 ngày, đi xe tới đây tổng cộng hết mỗi người 150 đồng là 600, bị chém mất 638 đồng tiền ăn, 240 đồng tiền thuê phòng mỗi ngày, sáng nay ăn sáng thôi hết 10 đồng mỗi người, chưa đến ngày thứ hai tiêu mất hơn 1500 đồng rồi, 8 ngày còn lại sống sao? Chẳng lẽ móc tiền túi ra để thanh toán?
À mà đừng quên bọn họ cũng phải để giành ra ít nhất 600 cho chuyến đi về đấy.
Nhìn tòa thành trước mắt có vẻ không quá xa, Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi nhìn nhau, chẳng ai nói gì nhưng đều hiểu ý nhau, hay là đi bộ, tiết kiệm đồng nào hay đồng đó.
Lại nói hai người khác, men theo Phố Bắc đi về phía bắc rời khỏi trấn, qua bức tường đơn giản làm bằng những cái cọc gỗ, sợi sắt và những tấm ván sắt làm tường chắn, phong cảnh liền khác hẳn.
Cả một mảnh đất lớn, hẳn là nơi trước kia trấn dùng làm nơi nuôi gia súc, khắp nơi vẫn còn giữ lại những bức tường rào. Có điều bây giờ thì toàn bộ đã biến thành bãi rác rồi, nhìn đâu cũng thấy loại hộp cơm, đũa dùng một lần, cả mảng màu trắng bẩn thỉu, xen lẫn là những gói thực phẩm đủ loại, đủ màu, mùi vị tất nhiên không chấp nhận nổi.
Đúng, bãi rác đấy, đừng hi vọng ở nơi này còn có nơi xử lý rác, cho nên cứ vứt ở đây hết tầng này tới tầng khác, trải qua tháng năm tích lũy, dù là nơi thoáng đãng thế này, mùi vị cũng sộc tới tận óc. Giữa bãi rác có một con đường đất, đoán chừng chỉ là tiện để đổ rác mà thôi, đi theo con đường này thêm vào km, chính là nơi Quản Thiên Kiều muốn tới.
Có điều Bao Tiểu Tam không rõ mục đích chuyến đi này là gì, chẳng qua là một khu nhà xây dựng dở dang mà thôi, nó nằm phía sau một khe núi, công trình chủ thể thì đã hoàn thành rồi, hơn nữa nhìn vị trí thì lựa chọn rất tốt. Ít nhất là không giống hai dãy nhà khách trên trấn, trông chẳng ra cái thể loại gì, phá hỏng hết cách cục của cổ trấn.
" Tới nơi này làm gì chứ?" Bao Tiểu Tam chẳng có chút hứng thú nào:
Quản Thiên Kiều đáp qua loa:" Anh nói xem."
" Chẳng lẽ là trong đống rác này còn có tin tình báo?" Bao Tiểu Tam phát huy kiến thức gián điệp qua phim ảnh của mình:
" Đoán đúng rồi đấy." Quản Thiên Kiều quay đầu lại, cho Bao Tiểu Tam nụ cười xinh đẹp cách khẩu trang:
Bao Tiểu Tam hớn hở chạy theo, muốn bắt chuyện với Quản Thiên Kiều, nhưng hắn làm gì có kinh nghiệm, cái miệng hắn thì lại không ngừng nổi, thế nên phun ra một câu kinh điển:" Thời tiết hôm nay đẹp quá nhỉ?"
Câu này quá thiếu dinh dưỡng, Quản Thiên Kiều chẳng buồn đáp. Bao Tiểu Tam sao có thể bỏ lỡ cơ hội đi riêng với nhau như thế, đầu óc hoạt động quá tải muốn bốc khỏi, lại nói:" Món lòng cừu sáng này mùi vị cũng không tệ."
Quản Thiên Kiều tức rồi, ở cái nơi hôi thối mù trời, chuột bọ hoành hành như thư thế, tên này không thấy buồn nôn tí nào.
Ồ, Quản Thiên Kiều phát hiện ra điều đặc biệt, cô đeo khẩu trang mà không chịu nổi, Bao Tiểu Tam cứ thoải mái hít thở lại chẳng gặp vấn đề gì, cô ngạc nhiên hỏi:" Anh không thấy thối à?"
" À ..." Bao Tiểu Tam nhìn quanh cứ như thể bấy giờ mới nhận ra mình đang ở trong bãi rác, lắc đầu:" Chỗ này rộng rãi, thông thoáng, còn chưa tính là thối đâu. So với tầng hầm bọn anh ở thì còn kém xa lắm, nơi đó mới thực sự là cái mùi gì cũng có, căn bản không phân nổi bốn mùa xuân hạ thu đông, quanh năm suốt tháng chỉ một mùi thôi."
" Chẳng phải bây giờ thủ đô đã không cho thuê phòng tầng hầm sao?" Quản Thiên Kiều ngạc nhiên hỏi:
" Thôi đi, thủ đô còn nói tiền tích góp trung bình đột phá 40 vạn, tất cả hướng tới trung lưu kia kìa. Em nhìn anh sống xem, không thấy đám người chính phủ đang trợn mắt nói dối à?" Bao Tiểu Tam lấy thân làm gương, phản bác thẳng thừng:
Đem so với những người cùng hoàn cảnh suốt ngày than vãn kể lể, anh chàng này sống vui vẻ lạc quan, còn đem cả cái nghèo của mình ra tự trào, làm người ta thấy đáng yêu hơn nhiều. Ít nhất thái độ sống tích cực ấy làm Quản Thiên Kiều rất thán phục.
" Tam Nhi, anh như thế này nói không chừng kỳ thực tập kết thúc rồi, công ty Cáp Mạn cũng không tuyển anh đâu, ông chủ Tạ Kỳ Phong cũng nói rồi đấy, chỉ tin tiền, đừng tin hợp đồng." Quản Thiên Kiều khó tránh khỏi lo lắng cho Bao Tiểu Tam, bộ dạng của Bao Tiểu Tam e là không một công ty chính quy nào đủ dũng khí tiếp nhận:
" Không tuyển thì thôi, có phải anh thiếu chỗ đi đâu ... Ấy, như nơi này này, anh phát hiện ra đây là mảnh đất phong thủy bảo địa đấy." Bao Tiểu Tam đột nhiên dừng lại nhìn tòa nhà kia mà sáng mắt:
" Anh hiểu phong thủy à?" Quản Thiên Kiều thêm một phen bất ngờ:
" Hiểu đâu." Bao Tiểu Tam lắc đầu giải thích:" Ý anh nói, chỗ này là mảnh đất tốt kiếm ra tiền. Em tin không, trong đó có người ở đấy, hơn nữa không chỉ một nhà đâu."