Chương 39: Báo thù rửa hận.
Đây là cái lý tưởng có thể làm người ta sốc tới ngã lăn trong ngõ, Bao Tiểu Tam lại nói với vẻ mặt đầy tự hào, cảm tưởng ánh đèn sân khấu đang chiếu vào hắn.
Cảnh Bảo Lỗi há hốc mồm không nói được gì, Cừu Địch cười rách miệng vỗ vai hắn:" Cậu phải biết thông cảm, Bảo Lỗi, mỗi người đều có một lý tưởng lớn. Nói theo lời người chăn dê đó là, sau này phát tài rồi, tôi không dể con tôi chăn dê nữa, tôi thuê người chăn dê. Với người nhặt đồng nát mà nói, đợi tôi có tiền rồi, tôi bao thầu toàn bộ khu vực này, tất cả rác rưởi thuộc về tôi, không cho người khác nhặt ... Hay nói với giọng điệu con bọ hung, đợi tôi có tiền rồi, tôi bao hết nhà xí xung quanh, muốn ăn thế nào thì ăn."
Cảnh Bảo Lỗi cười giơ ngón cái tán thưởng, Bao Tiểu Tam lờ mờ hiểu ra, sửng cồ với Cừu Địch:" Mày chửi tao đấy à?"
Cừu Địch sợ cái đếch, trừng mắt lên với Bao Tiểu Tam:" Mày đi ăn cứt đi, không phải chửi thì tao khen mày à? Bao nhiêu chuyện làm được thì không làm, mày đúng là chỉ xứng nhặt đồng nát kiếm cơm ... Đừng có lấy vô sỉ ra làm cốt khí, đéo vinh quang gì đâu."
Nói xong đi thẳng.
Bao Tiểu Tam phát hiện ra Cừu Địch hình như tức giận thì cũng hơi chùn, gãi đầu hồi lâu mới tỉnh ngộ, giọng thâm trầm:" Cừu Địch nói có lý, tao nên làm chút chuyện lớn hơn, không nên suốt ngày nghĩ tới nhặt đồng nát."
" Đúng rồi, đừng hiểu lầm cậu ấy." Cảnh Bảo Lỗi khuyên nhủ:
" Hay làm cái xưởng gia công đồng nát nhé?" Bao Tiểu Tam thoáng cái lại hưng phấn ngay được, thấy Cảnh Bảo Lỗi mặt mày mày nhăn nhó, khoác vai hắn giải thích:" Cái này khác, chúng ta không đi nhặt đồng nát, mà gom đồng nát của mấy tỉnh về, sau đó gia công, chắc chắn kiếm được tiền."
Cảnh Bảo Lỗi dở khóc dở cười, rảo bước nhanh hơn, Bao Tiểu Tam đuổi theo phía sau, không ngơi mồm kể kế hoạch làm giàu dựa trên đồng nát của mình.
Tính cách tạo thành từ khi còn nhỏ e rằng sẽ theo người ta cả đời. Bao Tiểu Tam từ nhỏ theo cha mẹ phiêu bạt nhặt đồng nát rồi, cái nghề này đã ngấm vào máu hắn. Kế hoạch lớn chưa kể xong thì Bao Tiểu Tam phát hiện mục tiêu mới, đó là nhà hàng lẩu Tứ Xuyên đã xẻo của bọn họ mấy trăm đồng. Bao Tiểu Tam hôm nay đã nghe ngóng về cái nhà đó rồi, tên cao lớn Nhục Đôn kia họ Hồ tên Lôi, giống như mọi khi đang đi đổ rác và xỉ than.
" Ê, cậu muốn lắm cái gì đấy." Cảnh Bảo Lỗi lập tức kéo Bao Tiểu Tam lại:
Cừu Địch đã đi ra tiệm tạp hóa đầu ngõ xách một chai rượu trắng về, vừa vặn gặp cảnh Bao Tiểu Tam gườm gườm nhìn Nhục Đôn, nói:" Mày đừng lên cơn, bằng vào vóc dáng của mày không đánh được thằng ngốc đó đâu."
" Không phải, tao chỉ ngứa mắt với cái nhà bọn chúng, xẻo của chúng ta mấy trăm, món nợ này sớm muộn tao cũng đòi lại, nếu không mỗi lần tao nhìn thấy thằng đó là tao lại uất. Để tao nói cho bọn mày ..." Bao Tiểu Tam hay nói giỡn chứ đừng nghĩ hắn ngốc, thậm chí đôi khi khôn vặt còn hơn cả trí tuệ lớn, ví dụ như lần này, vừa nói ra ý đồ của mình liền khiến hai tên đồng bọn gián điệp tròn mắt:
" Có được không đấy, hắn mà cũng hiểu chuyện đó à?" Cảnh Bảo Lỗi hoài nghi tính khả thi:
" Chắc là được, tôi thấy hắn không ngốc tới mức đó đâu." Cừu Địch ước đoán:
" Không phải thử cái là biết sao?" Bao Tiểu Tam mắt lé mồm lệch làm điệu cười của hắn trở nên rất méo mó:
Cảnh Bảo Lỗi không yên tâm dặn:" Đừng đánh nhau với người ta nhé, chúng ta là người lạ ở đây, nếu xảy ra đánh nhau chỉ thiệt thân."
" Mày yên tâm, tao không thông minh gì nhưng thằng đó còn ngu hơn."
Bao Tiểu Tam lúc lắc cái đầu rồi đi luôn, hắn ngồi bên đường, lấy di động ra, là cái của hắn, không phải đồ công ty phát, giơ lên hô:" Nhục Đôn, tới đây xem bộ phim này, mày mà diễn được cho mày thuốc lá."
" Được!" Nhục Đôn đúng là bỏ xe lật đật chạy tới, nhận lấy điếu thuốc lá, vui vẻ gài lên tai:
Cái thằng bé này đúng là ngốc thật, căn bản không nhớ được ai với ai, chỉ biết tới thuốc lá, ai cho hắn thuốc lá thì đều là người tốt.
Bao Tiểu Tam cầm di động mở đoạn video đưa cho Nhục Đôn, tiếng " A, a , ya mê tê" truyền ra. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi nhìn nhau, sắp không nhịn được cười nữa, cho thằng ngốc xem phim sex, không biết sẽ dẫn tới hậu quả gì.
Xem ra Nhục Đôn hiểu thật, mắt nhìn màn hình không chớp, khóe miệng đã treo một giọt nước dãi trong veo rồi.
Đoán chừng video này là hàng để Bao Tiểu Tam tự an ủi bản thân, chỉ dài vài phút thôi, hỏi Nhục Đôn vẫn đang ngây ra:" Có diễn được không?"
" Được, thế này, a a a ..." Nhục Đôn lắc hông trước sau biểu diễn động tác rút ra tra vào hết sức sinh động làm Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi cười lăn ra đất:
" Diễn khá lắm, cho mày một điếu nữa." Vậy mà Bao Tiểu Tam không hề cười, cho Nhục Đôn một điếu nữa, Nhục Đôn ngốc nghếch nhận lấy, hắn nghiêm túc nói:" Có điều vẫn chưa tốt, mày xem màn ảnh đẹp thế nào, họ đều không mực quần áo, mày muốn diễn tốt thì không được mặc quần áo ..."
Nhục Đôn chậm chạp còn chưa hiểu thiết lập của tình tiết này.
Bao Tiểu Tam tay cầm điếu thuốc xúi bẩy:" Phải cởi hết quần áo ra mà diễn, diễn mà giống cho luôn một bao thuốc lá. Nhanh lên, bao nhiêu người thế này, đều đang đợi xem đấy, lát nữa đều phát thuốc lá cho mày."
Vừa nói Bao Tiểu Tam vừa cởi cái áo sơ mi của mình, lộ ra cánh tay trần, lại làm động tác cởi quần, làm mẫu cho Nhục Đôn học.
" Cái này tôi biết." Nhục Đôn rất chuyên nghiệp, thoáng cái đã cởi áo ra rồi, Cừu Địch thấy đùa tới mức này đi quá xa, định đi ra ngăn thì tên này đã nơi đai lưng cởi cả quần, sau đó trần truồng chạy ra phố, vừa kêu "a, a" vừa làm động tác trong phim hai người của Nhật:
Thằng khốn kiếp Bao Tiểu Tam, sợ Cừu Địch phá mình nên nhanh chóng mặc quần áo của mình vào, ôm quần áo của Nhục Đôn chạy mất. Ngoài đường phố như mọi khi, bao nhiêu người đang ăn uống, đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu sang nhìn một cái, cơm nghẹn ngay trong cổ, mắt trợn lồi ra, suýt nữa cái trấn nhỏ không biết bao nhiêu người mất mạng, tiếp đó là tiếng cười vang đội khắp nơi.