Chương 40: Lo sợ một phen.
Người kéo tới xem Nhục Đôn biểu diễn càng lúc càng đông, không ít tên hiếu sự hù hét cổ vũ, đổ dầu vào lửa.
" Hay, cởi phát thành sao, cởi phát thành danh, ha ha ha, Nhục Đôn đã hiểu được yếu quyết của nghề này rồi."
" Kêu to nữa lên, thế, thế mới sường." Có tên khốn hơn hô hào:
" Điên rồi, các người cho người ta ăn uống tử tế nữa không? Đứa nào chơi ác thế?" Cũng có không ít cô gái nóng mặt ôm bát chạy đi chỗ khác, song chỉ là số rất ít:
Tiếng cười truyền từ đầu ngõ tới cuối phố, diễn viên đang uống rượu, quần chúng đang ăn cơm, rồi thì cả phụ nữ, trẻ con trong trấn. Từ cửa nhà trên đường tới cửa sổ trong ngõ, khắp nơi là đầu người thò ra, bị động tác thò thụt của Nhục Đôn làm cười ngả nghiêng hết. Thi thoảng lại có người ném cho Nhục Đôn thuốc lá, càng ném Nhục Đôn càng hưng phấn, như một ngôi sao đang lên, toàn thân trần truồng tiếp nhận cả vạn ánh mắt nhìn vào.
Lúc này Cừu Địch đã đuổi kịp Bao Tiểu Tam, liên tục bợp gáy hắn, chuyện này quá ác, ác tới mức làm bản thân y cũng chột dạ. Bao Tiểu Tam thì dốc sức chạy, chạy một vòng lớn, cách một bức tường ném quần áo của Nhục Đôn vào nhà hàng lẩu Tứ Xuyên. Lúc này trong nhà hàng đã hỗn loạn, tiếng cười tiếng hô hào không ngừng, có tiếng thô hào của nam nhân hô:
" Hồng Diễm ... Anh trai em đang động cỡn trần truồng biểu diễn trên phố kìa, mau ra xem đi ..."
Ba người ngồi sụp ở góc tường, không ai ngờ được chuyện này gây ra oanh động lớn như thế, Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi tức giận đánh Bao Tiểu Tam còn che miệng cười trộm. Tới khi nhà hàng lẩu lại lần nữa xôn xao, ba người nhân đêm tối chuồn về chỗ ở, báo cho Quản Thiên Kiều biết, cô sợ tái mặt, ngó ra đường thì cả trấn ồn ào như đang tổ chức lễ hội.
Xong rồi, thằng ngốc đó mà khai ra là bọn họ làm thì xong đời, hậu quả quá nghiêm trọng, nhanh chóng chặn cửa, thu dọn hành trang, bốn người ở chung một phòng, chia ca luân phiên canh gác, chỉ cần có chút sẵn sàng bỏ trốn ...
Chuyện thường xảy ra vào những lúc lơ đễnh, còn khi anh cẩn thận đề phòng thì ấy, chẳng làm sao cả.
Nhục Đôn bị Bao Tiểu Tam xúi bẩy làm một màn biểu diễn khỏa thân, không biết biểu diễn ra làm sao, chỉ biết làm Cừu Địch và đám người Bao Tiểu Tam sợ tới cả một đêm không ngủ ngon, thủ sẵn vũ khí trong phòng.
Khốn nạn, nơi này bốn bề là sa mạc mênh mông, chạy trốn có khi chết còn nhanh hơn.
Đến lúc trời đã tờ mờ sáng, bọn họ thương lượng với nhau, Quản Thiên Kiều, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi mang hành trang rời khỏi trấn Truân Binh, nhưng không đi xa, xem tình hình trước rồi mới tính.
Xem tình hình tất nhiên là Cừu Địch cẩn thận lớn gan, rồi. Khi thương lượng lại nổ ra tranh cãi, không ngờ cô nàng Quản Thiên Kiều cũng không đi, chỉ đành chia tổ lại, hai người ở lại xem động tĩnh ra sao rồi mới quyết định.
Thế mà lạ, chẳng có chuyện gì xảy ra hết, sáng sớm lại thấy Nhục Đôn đi đổ sỉ than rồi, đoàn làm phim thì có cái tới, lại có cái đi, trên đường phố bị những chiếc xe bán đồ ăn sáng lấp đầy, quán nào cũng chật kín khách. Chẳng mấy ai bàn tán chuyện hôm qua, đều thấy cả rồi mà, có cái gì để mà nói nữa đâu, vẻn vẹn chỉ thi thoảng có người nói đùa gọi Nhục Đôn thôi, Nhục Đôn thì không còn nghe lời như trước, chẳng thèm để ý tới ai.
Cửu Địch và Quản Thiên Kiều nơm nớp lo sợ từ sáng tới tận trưa, không làm gì cả, chỉ theo dõi tình hình, sẵn sàng bỏ chạy thôi.
Nhưng nhà hàng kia chẳng tổ chức đoàn đội tới nhà báo thù, thậm chí chẳng có ai truy cứu sâu hơn đứa độc ác bất nhân nào xúi bẩy Nhục Đôn.
Ngược lại Cừu Địch cố ý gợi chuyện với chủ nhà biết được, Nhục Đôn không ngờ từng là nhân vật có số má trong trấn, mấy năm trước khi xây dựng công trình dang dở kia, phía xây dựng và cư dân đương địa xảy ra tranh chấp dẫn tới đánh nhau. Nhục Đôn khi đó một mình xông lên phía trước chống lại đối phương, kết quả Nhục Đôn ngã xuống từ tầng hai, bị thương ở đầu, nằm viện mấy tháng mới cứu được cái mạng, thế là thành người như bây giờ.
Còn chưa hết, Cừu Địch nhận ra mặc dù chủ nhà không nói xấu gì Nhục Đôn, nhưng qua thái độ hể hả lúc kể Nhục Đôn bị thương, y dễ dàng đoán được, tên đó trước khi bị thương cũng chẳng phải loại người tử tế gì, nói không chừng còn là thứ lưu manh côn đồ hoành hành trong trấn. Với vóc dáng của Nhục Đôn, lại ở nơi trời cao hoàng đế xa này, không khó đưa ra kết luận ấy.
Tiếp tục tán gẫu, quả đúng như thế, Nhục Đôn hay Hồ Lôi từng là anh em kết nghĩa với Kỳ Liên Bảo, hai người đều ra vùng ngoài kiếm tiền, chỉ có điều kết quả khác nhau, một trở thành thổ hào, một té ngã thành thằng ngốc.
Ấn tượng của Cừu Địch với Kỳ Liên Bảo rất sâu, không sâu sao được, chính là người chỉ huy đội ngũ đuổi đánh cẩu tử đội, thể hình cao lớn không kém Nhục Đôn là bao, trời sinh ra đã có vốn làm xã hội đen. Tán gẫu tới đó Cừu Địch hâm mộ người ta có nhà có xe có cả đám chân chó theo sau, thế nhưng chủ nhà lại xua tay, nói với Cừu Địch một câu ngạn ngữ đương địa: Sói ăn thịt người thì không nhìn thấy được đâu.
Câu này có nghĩa là Kỳ Liên Bảo còn chưa phải là con sói ác nhất ở nơi này đâu, Quản Thiên Kiều nghe mà rợn sống lưng.
Hai người giúp chủ nhà quét dọn sân, lại ở nơi thuê trọ mấy tiếng, đến trưa mới kết bạn ra ngoài. Cả hai tâm sự trùng trùng nên chẳng tâm trạng đâu để ý tới phong cảnh bên cạnh. Mà thực ra cũng có phong cảnh quái gì đâu chứ, xung quanh trấn đều là những bãi cỏ đã tàn, chỉ còn lại ít màu xanh, cây cối chẳng có cây nào cao lớn, toàn là cây bụi thấp lè tè, lá lưa thưa thiếu sức sống, quanh năm là kiểu thời tiết cát bụi, đi một vòng từ đầu trấn tới cuối trấn, toàn thân phủ một lớp bụi.