Chương 43: Lo sợ hão huyền .
" Cô nói xem, liệu em gái của Nhục Đôn và Kỳ Liên Bảo liệu có gian díu gì với nhau không?" Ở cuối đường, Cừu Địch nhìn xe của Kỳ Liên Bảo đi xa mới thò đầu ra hỏi:
" Làm sao tôi biết được?" Quản Thiên Kiều đối diện với câu hỏi này dở khóc dở cười, có điều bất tiện khi đi với ba chàng trai, đó là bọn họ quen phương thức nói chuyện thô tục, sau đó dùng luôn với cô:
" Chuyện này phải biết, hơn nữa còn cần biết gian díu với nhau sâu cỡ nào, nếu không tôi chỉ có thể chọn kế thứ ba mươi sáu tẩu vi thượng sách thôi." Cừu Địch cảnh giác nói:
" Chúng ta vừa mới bắt đâu, đã có chút manh mối thì các anh đi hết, sau này phải làm thế nào?" Quản Thiên Kiều không hài lòng:
" Giữ mạng nhỏ quan trọng hơn, đừng để người ta đánh thành ngớ ngẩn như Nhục Đôn, tôi làm gì có đứa em gái xinh đẹp nào nuôi chứ!" Cừu Địch rất thực tế:
Quản Thiên Kiều lại cười tới đôi vai nhỏ run lên liên hồi rồi, cố gắng lắm mới nhịn lại được, ra sức dỗ dành Cừu Địch, tạo thành cảnh tượng rất buồn cười như thỏ trắng đang an ủi sói xám vậy:" Có lẽ không nghiêm trọng vậy đâu, anh nghĩ mà xem, nếu như người ta muốn báo thù thì tối qua chúng ta đã không thoát rồi ... Hơn nữa anh nói xem chủ nhà nói câu đó là có ý gì, Nhục Đôn trước kia khẳng định là thứ ác ôn ở trấn Truân Binh, người khác đều mong hắn thành trò cười. Hơn nữa loại chuyện này làm sao mà truy cứu được, ai xúi bẩy hắn cởi quần áo? Cả cái trấn này có một nửa là người từ ngoài tới, ai cũng có khả năng mà."
" Bây giờ anh tới trước mặt Nhục Đôn, chắc gì hắn nhận ra anh là ai."
Đúng rồi, một lời đánh thức người trong mộng, trái tim treo ngược cả ngày đã quay về chỗ, Cừu Địch vỗ đùi:" Đúng thế, Nhục Đôn chỉ nhận ra tiền với thuốc lá thôi, nói không chừng còn chẳng nhận ra nổi mấy chữ số trên đó, nói gì tới nhận ra người."
Nếu như hắn không nhận ra người, chắc chắn hắn không nói rõ ràng được, mỗi ngày số người dùng thuốc lá trêu chọc hắn nhiều lắm, trong nhà chưa chắc đã truy cứu chuyện này.
Nghĩ tới đó Cừu Địch co cẳng chạy luôn, Quản Thiên Kiều níu áo y kéo lại:" Anh đi đâu thế?"
" Đi khảo sát thực địa, mua chút đồ ăn, thăm dò tình hình." Cừu Địch dặn dò Quản Thiên Kiều:" Cô đừng đi vào, chẳng may xảy ra chuyện gì, cô còn nuôi tôi chứ."
Lần này Quản Thiên Kiều vậy mà không cười bởi câu nói đùa của Cừu Địch còn lườm y một cái rồi buông tay, không biết nói con người này nhát gan hay to gan nữa.
Cừu Địch điều chỉnh lại nét mặt, cẩn thận đi vào cái nhà hàng lẩu vừa xuống xe đã xẻo người ta một phát. Lúc y đi vào, Hồ Diễm Hồng vẫn không ngẩng đầu, tay thoăn thoắt thái thịt:" Chưa tới buổi trưa đâu, không có cơm, chỉ có gà hầm thôi."
" À, vậy tôi gọi món thập tam sai có được không?" Cừu Địch hỏi cơ mặt hơi cứng, quả thăm dò này hơi nặng:
Bấy giờ Hồ Diễm Hồng mới ngẩng đầu lên, có vẻ như là đã nhận ra Cừu Địch, hai môi mím lại, hơi cúi đầu xuống che giấu nụ cười. Tiếp ngay đó lại tựa hồ quen biết đã lâu, ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười hỏi:" Vẫn chưa đi à?"
" Ừ, chưa đi, muốn chơi vài ngày đã." Cừu Địch cố tó ra thoải mái nói:
" Cái nơi cát sỏi cằn cỗi này thì có gì mà chơi chứ ... Mấy con?" Hồ Diễm Hồng lau tay hỏi:
" Bao nhiêu tiền một con?" Cừu Địch hỏi trước:
" Khách quay lại chắc chắn không xẻo, 50 đồng một con."
" Vậy thì cho hai con đi."
" Anh đợi chút."
Hồ Diễm Hồng xoay người rời quầy xuống bếp, thái độ hết sức bình thường. Cừu Địch hoàn toàn yên tâm rồi, lén thở hắt ra một hơi, người nhẹ bẫng đi, xem ra mình quá lo rồi. Chẳng mấy chốc Hồ Diễm Hồng xách một cái túi đưa cho Cừu Địch, mấy lọn tóc vì mồ hôi dính bết vào trán, trên mặt dính một hai vệt mỡ do thái thịt chẳng làm giảm sút dung mạo của cô, cười nói:" Cho anh thêm một con đấy, sau này thường xuyên tới ăn nhé ... Đi ra ngoài đừng nói nhiều lắm chuyện, thực đơn tên phim của nhà hàng chúng tôi là do cố ý bày ra đấy, ai mà tò mò hỏi tới là tôi biết ngay tới lần đầu."
Nói cách khác anh lần đầu tới, người ta không xẻo anh thì xẻo ai?
Có lẽ là thấy khách thật thà, xẻo người ta quá tay nên áy náy, cho nên thêm một con thập tam sai, coi như là an ủi.
Cừu Địch chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười, như người ta xẻo mình như thế cũng chẳng có gì đáng ghét nữa, lại còn tươi cười mời y quay lại cơ mà.
Tâm tình Cừu Địch rất tốt, ở lại trong nhà hàng trò chuyện thêm một lúc, khó khăn lắm mới dứt mắt khỏi thân thể đầy sức sống của Hồ Diễm Hồng khi thái thịt, ra khỏi nhà hàng tới chỗ nấp của Quản Thiêu Kiều, giọng oang oang:" Gọi điện thoại bảo hai cái thằng ngốc kia quay về đi, chẳng có chuyện quái gì hết, em gái đó thái độ tốt lắm, còn mong chúng ta quay lại làm khách nữa."
Quản Thiên Kiều nhìn cái vẻ mặt tươi hơn hớn của Cừu Địch thấy khó ưa, hứ một tiếng:" Anh đi mà gọi."
Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi như hai thằng trộm gà lén lút về nơi thuê trọ thì đã là quá trưa rồi, bọn họ không khác gì lăn lộn trên mặt đất, hỏi trốn đi đâu mới biết là chạy tít ra phía sau tòa nhà xây dở, trốn biệt lên núi.
Nghe Cừu Địch kể lại tình hình trinh sát trong nhà hàng lẩu kia, hai người mới yên tâm ngồi xuống, Bao Tiểu Tam khôi phục rất nhanh, bẻ ngay cái chân gà gặm, nói với Cảnh Bảo Lỗi:" Thấy chưa? Tao đã bảo là không sao đâu mà, chuyện này như thằng câm bị trộm gà ấy, chính hắn cũng chẳng nói ra được."
Qua là tốt rồi, Cảnh Bảo Lỗi chẳng thèm vạch trần Bao Tiểu Tam đã trốn trên núi rồi vẫn nhấp nha nhấp nhổm, luôn mồm nói chưa an toàn, phải chạy xa hơn. Hắn lau tay rồi xé thịt ăn, sáng giờ chưa được miếng nào vào bụng, đói lắm rồi.
Mọi người vừa thả lỏng một cái, Bao Tiểu Tam mắt chớp mấy cái, trong đầu lại xuất hiện mấy câu bậy bạ rồi, hắn nhiệt tình mời mọi người:" Mọi người ăn gà đi ... Ăn gà đi, gà đi, gà đi, ha ha ha ..."
Quản Thiên Kiều tức điên, không thèm nói với Bao Tiểu Tam một lời, xô cửa đi ra ngoài.
(*) Ăn gà đi - Cật kê ba, Bao Tiểu Tam dùng từ đồng âm kê ba là từ chửi tục, nói cái buồi, câu này không khác gì nói ăn buồi đi.