Chương 42: Dằn vặt quá khứ.
" Khoan khoan, làm sao cô biết nhiều thế?" Cừu Địch bị cả một đống tin tức trút xuống là váng vất, vội vàng cắt lời Quản Thiên Kiều:
" Tối qua tôi mới biết, điều tra mô hình kinh doanh, tất nhiên là phải làm rõ thế lực ở nơi này rồi, thương mại Bằng Trình nắm giữ hai miếng bánh lớn ăn uống và thuê trọ, làm sao có thể bỏ qua." Quản Thiên Kiều đáp:
" Tôi hỏi làm sao cô biết rõ thế cơ." Cừu Địch lặp lại câu hỏi, nhìn thẳng vào cô:
" Trang web chính quyền Thành phố Bắc Ninh có thể tra ra." Quản Thiên Kiều bình thản đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Cừu Địch:" Anh nghi ngờ tôi cái gì cơ chứ?"
Đúng thế, cô ấy có cái gì mà hoài nghi chứ? Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt thuần khiết xinh đẹp, đôi mắt long lanh trong sáng cứ như thế nhìn chằm chằm Cừu Địch, Cừu Địch đâm ra xấu hổ lắc đầu:" Tôi lo lắng mà."
" Anh còn dám nói lo lắng à, Bao Tiểu Tam đùa cợt, anh cũng đùa cợt theo à? Anh thừa biết chúng ta tới đây không phải để chơi, anh đã chủ động liên lạc lại với công ty để tìm hiểu thêm về nhiệm vụ của chúng ta chưa? Đã chủ động tra cứu thông tin chưa?" Quản Thiên Kiều phản kích lấy lại thế chủ động:
Cừu Địch ngại ngùng nghiêng đầu sang bên, thấy má nong nóng, phàm là nam nhân thích mấy trò ác là thiên tính, y thích Bao Tiểu Tam có lẽ là vì thế, chẳng qua là nhiều lúc không khống chế nổi hậu quả của trò đùa mà thôi.
Đang nói chuyện thì một chiếc xe việt dã phóng qua, Cừu Địch nhận ra ngay, đó là xe của Kỳ Liên Bảo, hình như đang đi về phía Phố Tây. Từ xe nghe thấy tiếng phanh, có vẻ đúng rồi, đó là nơi họ thuê trọ mà, tim vọt lên cỏ, tên này mà đúng là anh em kết nghĩa của Nhục Đôn, không biết có đi báo thù hay không?
Cừu Địch lặng lẽ mò ra, Quản Thiên Kiều không kéo lại nổi, dậm chân một cái đành đi theo.
" Đợi tôi một chút, tôi đi vào xem sao."
Kỳ Liên Bảo mở cửa xuống xe, nói với tài xế, chiếc xe việt dã tựa hồ chật chội với hắn, toàn thân trang phục xanh cỏ gọn gàng, giày khủng bố, sải bước tiền tới, trông còn oai phong hơn cao bồi trong những bộ phim phương tây.
Tài xe ngáp một cái không nói gì cả, cái trấn này thiếu nước, còn một thứ thiếu hơn đó là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Chịu thôi chứ sao, điều kiện tự nhiên và sinh hoạt ác liệt như thế này, cho dù là đám gà hoang bay khắp cả nước cũng không muốn tới nơi này làm ăn. Thực sự là không lãi, cái đám chăn dê uống một hơi hết cả cân rượu trắng ấy, lên giường còn hung dữ hơn cả sói, ai mà chịu cho thấu cơ chứ?
Nhưng mà dù là tên chăn dê ngông nghênh nhất cũng không dám tới nhà hàng lẩu Tứ Xuyên kiếm chuyện, đây là chuyện người trấn Truân Binh đều biết, nguyên nhân cũng chính là vị Kỳ đại ca vừa mới đi vào.
Nói chuyển xác hơn một chút là Kỳ đại ca rất thích em gái tên Diễm Hồng của nhà hàng.
Lúc này Diễm Hồng đang thái thịt dê trong nhà hàng, trời nóng bức, cô chỉ mặc chiếc áo thun trễ cổ, hai ngọn đồi nhô lên dưới lớp áo bó hình thành đường cong mê hoặc, theo động tác của cô, thi thoảng lại rung một cái, vô cùng cám dỗ. Kỳ Liên Bảo đi vào, Diễm Hồng cũng chẳng đưa mắt nhìn, Kỳ Liên Bảo hỏi Nhục Đôn, cô chỉ khẽ hất đầu, ra hiệu ở phía sau. Tựa hồ quá quen thuộc rồi nên đâm ra xa lại, nói một câu cũng lười.
Kỳ Liên Bảo đi xuống bếp, bà chủ Ngụy Xuân Hoa lại rất khách khí, đặt chiếc muôi lớn xuống, cười nói:" Tới đấy à?"
" Vâng ... Dì này, chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là sao vậy ạ?" Kỳ Liên Bảo hỏi:
" Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới nữa." Ngụy Xuân Hoa giọng buồn phiền chẳng muốn nói tới chuyện đó:
Cho dù nhà hàng làm ăn hưng thịnh cũng chẳng cách nào khỏa lấp nỗi đau con trai biến thành kẻ ngốc, đó là tâm bệnh của bà, cứ nhắc tới là Ngụy Xuân Hoa lại đau lòng. Kỳ Liên Bảo cũng không thoải mái:" Dì, chuyện của anh Lôi đều tại cháu cả, Diễm Hồng đến giờ vẫn hận cháu, không thèm nói chuyện với cháu ... Bọn cháu lúc đó còn cách nào đâu, nếu không liều mạng, lấy gì nuôi già trẻ trong nhà chứ?"
" Dì biết, dì biết ... Dì không trách cháu ..." Ngụy Xuân Hoa kéo tạp dề vải thô lau nước mắt, cắt ngang lời Kỳ Liên Bảo:
Không khí trong bếp im lặng chốc lát, Ngụy Xuân Hoa lau nước mắt đi ra sân sau, nói to:" Đôn, Liên Bảo tới thăm con này, đừng có chạy lung tung chơi đấy nhé!"
" Iết ồi ..." Nhục Đôn giọng ồm ồm đáp:
Kỳ Liên Bảo cúi đầu đi qua cánh cửa thấp, phía sau nhà hàng có một cái sân không rộng lắm, có một gian phòng dùng làm nhà kho, Hồ Lôi đang ngồi trong sân dùng một cái ống chọc lửa trong bếp, ánh mắt rất chuyên tâm, không nhìn ngang ngó dọc.
Kỳ Liên Bảo ngồi xuống bên cạnh, xem Hồ Lôi trông bếp chốc lát, lấy điều thuốc ra:" Anh, hút không?"
Nhục Đôn quay đầu sang nhìn, thèm lắm nhưng tủi thân nói:" Mẹ tôi không cho tôi hút thuốc lá do người khác đưa cho."
Kỳ Liên Bảo cười, hiện giờ người cả trấn đều biết sở thích của Nhục Đôn rồi, phát cho điếu thuốc để hắn làm trò đã thành thú vui của mọi người. Cười thì cười, nhưng Kỳ Liên Bảo lại thấy day dứt, Hồ Lôi bây giờ đã không còn là người anh em cùng hắn sóng vai chiến đấu nữa, chỉ còn biết thèm thuồng nhìn điều thuốc lá trong tay hắn.
" Hút đi, hút trong nhà mẹ anh sẽ không mắng anh đâu." Kỳ Liên Bảo nói:
Hồ Lôi như đưa bé ăn vụng kẹo, lấy vội điếu thuốc, dáo dác nhìn quanh xem có mẹ ở đó không, sau đó dùng bếp châm lửa, cúi đầu ra sức hút thuốc, hút tới quên mình.
Kỳ Liên Bảo ngồi ngây ra đó rất lâu, nhét cả bao thuốc lá vào túi Hồ Lôi, Hồ Lôi cuống lên hai tay ôm ngực:" Mẹ tôi không cho tôi cởi quần áo."
" Không cần cởi ... Nhớ đưa tiền cho mẹ anh nhé." Kỳ Liên bảo nhét một xấp tiền vào túi Hồ Lôi rồi đứng dậy, vẻ mặt bần thần rời khỏi nhà hàng:
Trong sảnh, Hồ Diễm Hồng vẫn thái thịt dê, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên, Kỳ Liên Bảo lưu luyến nhìn cô một lúc rồi sải bước lên xe, đóng mạnh cửa, chiếc xe việt dã nổ máy để lại đống bụi đi mất.