Thương Hải Điệp Ảnh (Dịch)

Chương 46: Mẹ cái mồm quạ!

Chương 46: Mẹ cái mồm quạ!


Từng cơn gió khô nóng sa mạc mang theo mùi hôi của đất cát thổi tới, ba chàng trai ngồi dưới bóng râm của tường thành vẫn hết thoải mải, vừa ăn uống vừa cười nói. Đem so với cái bầu không khí ô nhiễm với đủ thứ mùi vị không cách nào diễn tả nổi ở Bắc Kinh, những ngọn gió nơi này ít nhất mang tới mùi vị tự nhiên khiến người ta dễ chịu.
Lúc này là buổi trưa, mọi người đều nghỉ ngơi cả rồi, âm thanh duy nhất là tiếng gió thổi, thi thoảng có một hai tiếng nói xa xôi vọng lại, khiến bầu không khí càng thêm cảm giác tĩnh lặng.
Vị trí bọn họ không cao nhưng có thể nhìn rất xa, bởi phía trước chẳng có gì cản trở, không gian rộng lớn mênh mông, lòng người trở nên thoáng đạt.
Từ khi tới mảnh đất hoang vu này, cảm giác ăn ngon hơn, ngủ say hơn, tinh thần càng thêm khỏe khoắn.
Bọn họ có chút say mê vùng đất nghèo khó này rồi.
Chứ còn sao nữa, ở nơi này tuy thiếu thốn phương tiện giải trí, nhưng cũng không có nhà hàng xa hoa cả đời bọn họ chẳng mong bước chân vào, không có cửa hàng đồ hiệu khiến người ta chùn chân, không có những chiếc xe đắt tiền, không có những kẻ ăn mặc sang trọng nhìn người ta bằng nửa con mắt, không có cô gái xinh đẹp nhìn một cái đã biết họ chẳng bao giờ với tới.
Thiếu đi những thứ khiến người ta khao khát, thiếu đi những thứ người ta đố kỵ, thiếu đi những thứ làm người ta buồn phiền, phải suy nghĩ, phải giành giật, phải tranh đấu khiến đầu óc người ta nhẹ nhõm, bớt đi suy nghĩ tham sân si.
Ở đây ấy à, đa phần mọi người đều như nhau cả, nhìn đi, Hách Lai Vận cũng thì cũng ngồi bệt dưới đất ăn cơm hộp kia kìa.
Chẳng phải Khổng Tử đã nói rồi sao, Không sợ nghèo mà chỉ sợ phân chia không đều.
Mặc dù tiền kiếm được ở đây chỉ đủ no cái bụng thôi, cũng đôi lúc lo nghĩ cho tương lai đấy, song qua nhanh lắm, cái tuổi này của bọn họ, sống hôm nào biết hôm đấy, sức khỏe còn, tính ham vui vẫn còn, lúc nào cũng cho mọi thứ còn đang ở phía trước, đa phần thời gian sống vô ưu vô lo.
Gió lại thổi tới rồi, lướt qua da chịt, thật dễ chịu.
" Tôi thì thấy có chút đáng tiếc, nếu được Cáp Mạn tuyển chọn thì cũng không tệ đâu, có điều nghĩ kỹ lại thì có chút cao không với tới, tôi đoán chừng bọn họ đưa chúng ta tới đây là có dụng ý khác đấy." Cảnh Bảo Lỗi ăn xong, đặt thìa xuống một cái, cũng kéo mọi người về với hiện thực:
" Chuyện này tôi cũng nghĩ rồi, nhưng mà càng nghĩ càng chẳng ra, bằng vào anh em chúng ta, trừ làm mấy việc chân tay ra thì cũng chỉ có thể gây họa được thôi, có giá trị lợi dụng gì đâu?" Cừu Địch nghi ngờ người ta lợi dụng mình cái gì, nhưng chính vì bản thân chẳng có cái quái gì lại được trọng dụng lại biến mọi chuyện thành khả nghi, nên càng nghĩ mới càng xoắn não, nhỏ giọng đem hoài nghi nói ra:" Các cậu nói xem, hay là liên quan tới phim trường, ví dụ như là có người thu mua, nhập cổ phần gì đó, nên cần điều tra thương nghiệp chính thức. Mà Cáp Mạn không tìm được ai chịu đi tới nơi khỉ ho cò gáy này điều tra, cho nên mới lấy chúng ta ra dùng ngựa què coi như ngựa lành."
" Tao nghĩ ..."
"Mày câm mồm! Mày cùng lắm là con ngựa hại bầy thôi." Bao Tiểu Tam vừa định phát ngôn thì Cừu Địch chặn họng, thằng đó nói linh tinh hay làm chuyện lạc đề, muốn trò chuyện nghiêm túc phải khóa mồm hắn:
Bao Tiểu Tam chẳng giận, cười hì hì tiếp tục ăn, hắn có những sai suất cơm mà. Cảnh Bảo Lỗi cười nói:" Tôi cũng nghĩ thế đấy, nhưng mà không đúng, điều tra nơi này thì cần gì tới một tháng, chúng ta dùng vài ngày đã cung cấp đủ thông tin rồi. Hơn nữa nơi này có giá trị gì mà điều tra, nơi này cơ bản là cái cục nợ to tướng."
" Không thể nào, nơi này tấp nập thế mà lỗ sao?" Bao Tiểu Tam ngừng ăn xen vào:
" Cậu cứ nghĩ đi, một năm chỉ quay phim được bốn năm tháng thôi, hơn nữa toàn là đoàn làm phim nhỏ, chẳng có lấy nổi một minh tinh khá khẩm. Ít nhất từ khi chúng ta tới đây đến giờ, gặp qua hơn chục đoàn làm phim rồi, có diễn viên nào cậu quen mặt không? Thậm chí còn có đoàn làm phi địa phương, tối đa chỉ có thể coi là phim cỏ ... Trong nghề này có một câu nói, không minh tinh khỏi kiếm tiền, toàn là đoàn làm phim loại hai loại ba, lỗ là cái chắc." Cảnh Bảo Lỗi khẳng định chắc nịch:
" Quay bao nhiêu phim như thế, tao còn đang đợi nổi tiếng đây này, té ra toàn là cục nợ à?" Bao Tiểu Tam thất vọng, hắn tích cực quay phim chỉ để một ngày vênh váo khoe với mọi người trong nhà:
" Cho cậu biết, mỗi năm chưa tới một phần ba số phim được chiếu, trong một phần ba đó chỉ có một vài bộ hot thôi, đại bộ phận là vứt vào thùng rác hết." Cảnh Bảo Lỗi tiết lộ:
" Lỗ vốn mà vấn cứ ném tiền vào à? Riêng chi phí quay phim đã không ít rồi." Cừu Địch không hiểu:
" Chẳng may có một bộ hot lên thì sao? Giống như chúng ta đi ứng tuyển, biết chỉ làm nền cho người khác còn chẳng phải vẫn nhảy vào, hi vọng vạn nhất có cơ hội được tuyển còn gì." Cảnh Bảo Lỗi lấy ví dụ trực quan:
Bao Tiểu Tam ăn xong rồi, vứt vỏ hộp cơm đi, ợ một tiếng rõ to xoa bụng nói:" Mặc xác nó, sống ngày nào hay ngày đó."
" Con người ta không biết lo xa ắt có họa gần, chúng ta tới đúng lúc, gặp phải mùa cao điểm, mấy đoàn làm phim chen chúc một chỗ, tranh nhau diễn viên quần chúng, qua giai đoạn này, còn bát cơm cho cậu à?"Cảnh Bảo Lỗi luôn để ý quan sát, mấy ngày qua số đoàn làm phim rời đi nhiều hơn đến, nhìn số hộp cơm là biết, ít hơn nửa xe rồi, xem chừng cảnh hưng thịnh này chẳng được bao lâu:
Đúng là tiên tri thành sự thực, lời vừa dứt thì Hách Lai Vận bụng bự, vê ria mép, khoác hờ áo trên vai trông như lưu manh thế hệ cũ cầm bộ đàm hô hào ăn cơm đi qua trước mặt. Bao Tiểu Tam thuận miệng hỏi:" Chú Hách, mai có diễn không?"
" Có thì có, nhưng mà không cần nhiều người đâu, các cậu nghỉ đi ... À, cuối tháng có công diễn, mai kia dựng sân khấu trước cửa nhà khách, rảnh thì tới giúp nhé." Hách Lai Vận trả lời qua quít:
Bao Tiểu Tam mất hứng đáp cho có, cùng Cừu Địch trợn mắt với Cảnh Bảo Lỗi:" Mẹ cái mồm quạ!"
Xong đời rồi! Thất nghiệp rồi, lại phải bắt đầu lo kiếm cơm rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất