Chương 47: Không chịu nổi khen!
Ống kính thứ tư, quay trở về Bắc Kinh, tầng tám tòa nhà Bảo Long.
Liên tục mưa to mấy ngày, nước ngập vài đoạn đường, xế chiều, ngoài cửa sổ ánh chớp lóe liên hồi, bầu không khí chẳng khác gì phim Ngọ dạ hung linh - Ringu. Đường Anh ngồi trong văn phòng, vắt chéo chân đọc tư liệu và hình ảnh tiền tuyến gửi về, cô đọc rất tập trung, chẳng để ý khung cảnh bên ngoài, đến khi chuông điện thoại reo, cô mới nhớ ra, giám đốc Tạ sắp tới rồi.
Chính xác là đã tới rồi, Đường Anh nhận điện thoại liền bê laptop lên, tới thẳng văn phòng tổng giám đốc. Khi Đường Anh gõ cửa đi vào, Tạ Kỳ Phong đang thay áo bị mưa làm ướt, hắn ngồi xuống xem giờ:" Tới muộn, cao tốc Kinh Tân bị gián đoạn hai tiếng, tình hình thế nào?"
" Không tệ, rất chi tiết, phân loại ra hơn sáu trăm bức ảnh, con người, hoàn cảnh, kiến trúc, thậm chí là có cả cảnh đoàn làm phim đang quay phim luôn, tôi hết sức bất ngờ." Đường Anh cười nói:
Dù là điều tra thương vụ bình thường cũng chưa chắc có được nhiều thông tin như vậy, dù sao tới một nơi xa lạ, tất cả bắt đầu từ con số không.
" Giản điệp thương mại tốt nhất chính là ..." Tạ Kỳ Phong làm gương mặt hài hước:" Đến chính bọn họ cũng không biết là mình làm gián điệp!"
Đường Anh bật cười, kế hoạch thực thi hết sức thuận lợi, thuận lợi tới mức tiết kiệm được rất nhiều thời gian, chỉ mất mấy ngày là đã đi vào chủ đề rồi. Bây giờ nhớ lại, lựa chọn một đội ngũ có khả năng sinh tồn cao, vứt đâu cũng sống được là chính xác. Nếu không người bình thướng tới cái nơi hoàn cảnh phức tạp như thế, e là trụ được lại vài ngày thôi cũng khó, thế mà mấy vị kia còn trà trộn luôn vào đoàn làm phim kiếm thêm nữa chứ.
Đúng rồi, nhớ tới việc này, Đường Anh nhắc nhở:" Phải nhắc nhở họ một chút, ba người kia trà trộn vào đoàn làm phim, cảm giác quên mất bản thân là ai, vui quên lối về rồi."
" Bát cơm tạm thời và bát cơm lâu dài, tin rằng bọn họ sẽ biết nặng nhẹ thôi. Chúng ta thương lượng một chút đi, bước tiếp theo nên làm gì? Đối với ba chàng trai này, tôi cảm thấy nên dẫn dắt là chính, chứ không nên ra lệnh, cô thấy sao?" Tạ Kỳ Phong hỏi:
" Chắc chắn là thế, mấy anh chàng này có vẻ rất vô tổ chức, dùng quy tắc cũng không ước thúc nổi đâu ... Hay là dùng tiền đi?" Đường Anh thử thăm dò:
" Cô nói kỹ hơn xem."
" Tôi kiến nghị lần sau nói chuyện qua video, sẽ khẳng định thành tích của bọn họ, chi phí tuần tiếp theo nên nâng lên một mức phù hợp, sau đó dẫn dắt bọn họ đi theo hướng chúng ta cần điều tra."
Tạ Kỳ Phong cân nhắc chốc lát, nhận lấy chiếc laptop Đường Anh đưa cho, xem những bức ảnh gửi về, gần như toàn bộ ngóc ngách của trấn Truân Binh đều chụp hết rồi, đống rác cao như núi, điểm bán vé xếp thành hàng dài, diễn viên quần chúng ngồi ăn cơm chật kín cả con đường, bãi đỗ xe đủ thể loại, tất cả đều phản ảnh ra một hoàn cảnh thương nghiệp đặc thù.
" Tốt, cứ làm theo cách cô nói đi, chuẩn bị chút, thời gian trò chuyện bố trí vào buổi tối, nên nâng cao độ khó cho bọn họ rồi."
Đường Anh đứng dậy, cô có chút hưng phấn nhận nhiệm vụ, bởi vì cô biết rằng, vụ làm ăn do đích thân giám đốc Tạ chỉ đạo thì chắc chắn không thể nhỏ được.
Cộc! Cộc! Cộc! ...
Quản Thiên Kiều gõ cánh cửa gỗ dày kiều cũ, gõ mấy lần chẳng thấy ai đáp lời.
Tiếp xúc với nhau mấy ngày rồi, Quản Thiên Kiều cũng không khách khí gì nữa, đẩy cửa bước thẳng vào, không ngờ đầy đủ chẳng thiếu một ai, đang chơi bài uống rượu. Vừa thấy Quản Thiên Kiều đi vào, Bao Tiểu Tam rối rít mặc quần vào, Cừu Địch thì khoác thêm cái áo che đi tấm thân trần, có mỗi Cảnh Bảo Lỗi là ăn mặc tử tế, chỉ là mặt đỏ gay, chắc là phải uống không ít.
" Kiều, em uống không?"
Quản Thiên Kiều chẳng buồn để ý tới hắn, bây giờ cô biết cái tính Bao Tiểu Tam rồi, dễ quá khích, càng quan tâm tới hắn, hắn càng tự coi mình là soái ca. Cách tốt nhất chính là lờ hắn đi, cô nói:" Các anh chơi hăng quá nhỉ, có phải bản thân tới đây làm gì cũng quên luôn rồi không?"
" Không quên, chẳng qua là chụp ảnh thôi mà, chỗ nào cũng chụp rồi còn gì nữa?" Bao Tiểu Tam vỗ ngực đáp:
" Chúng tôi vì có được tình báo ở tuyến đầu mà mạo hiểm xâm nhập đoàn làm phim đấy." Cừu Địch trả lời có kỹ xảo hơn một chút:
Cảnh Bảo Lỗi cười rúc rích như chuột.
Quản Thiên Kiều không vạch trần:" Mạo hiểm thật đấy ... Hỏi các anh nhé, tuần này sắp hết rồi, sang tuần sau còn phim để diễn không?"
Chuyện này khó nói rồi, Bao Tiểu Tam gãi đầu gãi tai giả điếc đợi người khác nói, Cừu Địch quan sát nét mặt Quản Thiên Kiều, hình như là có dấu hiệu không lành, tình thế không rõ ràng, lấy bất biến ứng phó vạn biến. Chỉ có Cảnh Bảo Lỗi là chột dạ hỏi:" Thiên Kiều, có tin tức gì à, chúng tôi cũng đâu rảnh rỗi."
" Đi theo tôi, nghe an bài tuần sau, nói nhỏ thôi, đừng quấy nhiễu khách khác." Quản Thiên Kiều ngoắc tay ra hiệu cho ba người đi theo mình:
Ba người xỏ dép lê vào, rón rén đi qua hành lang sang phòng Quản Thiên Kiều ở kế bên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ vào phòng Quản Thiên Kiều, Bao Tiểu Tam tức thì mắt láo liên, chừng hi vọng nhìn thấy vài món đồ riêng tư của nữ nhân, đáng tiếc làm hắn thất vọng rồi, lúc này trời tối, trong phòng chỉ còn mỗi laptop kê trên bàn là nguồn sáng duy nhất, chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Quản Thiên Kiều cẩn thận đóng cửa, lại đóng cả cửa sổ, còn kéo rèm, cô lấy di động ra, gửi yêu cầu trò chuyện video, chẳng mấy chốc nữ chủ quản xinh đẹp của Thương vụ Cáp Mạn xuất hiện trên màn hình laptop, tươi cười vẫy tay:" Hi! Chào mọi người."
" Hi -" Ba chàng trai máy móc chào lại, Bao Tiểu Tam trí nhớ không được tốt, quay đầu lại hỏi:" Em gái xinh đẹp này họ gì ấy nhỉ?"
" Đừng có nói linh tinh, đang gọi video đấy." Cảnh Bảo Lỗi mắng nhỏ:
Phía bên kia nghe thấy rồi, Đường Anh cười nói:" Các cậu làm việc chuyên tâm quá nhỉ, quên cả tôi rồi hay sao? Không hề gì, tôi đại biểu cho công ty, gửi lời hỏi thăm thân thiết nhất với các đồng chí đang thực tập ở tuyến đầu."
" Mẹ nó, mấy lời này làm sao khiến người ta nghe đỏ mặt thế nhỉ?" Cừu Địch sờ má lẩm bẩm:
Quản Thiên Kiều nghe thấy bóp mũi nhịn cười, ba anh chàng này e rằng đều mắc chứng không thoải mái với những lời khen.