Chương 15. Chương 15
Nguyên một buổi tối, cả phòng mạt chược đều là tiếng ù bài của Phan Hồng, bạn chơi cùng bàn đổi tận mấy lượt, vậy mà bà ấy ván nào cũng ù, lại còn ù lớn. Chỉ riêng toàn hàng đã không dưới năm ván, hệt như thần bài trong phim điện ảnh.
Mọi người đều là người trong trấn, thường ngày gặp nhau thường xuyên, ít nhiều gì cũng có hiểu biết về đối phương, huống hồ Phan Hồng mê tín có tiếng. Có người không chịu được đã hỏi: “Phan Hồng, hôm nay bà trúng tà gì thế? Trước khi ra cửa vái thần tài rồi à?”
Phan Hồng thắng cả buổi tối, trong túi nhỏ đã nhét chật ních tiền, vui mừng hớn hở nói: “Hây dà, chỉ may mắn thôi.” Bà ấy thu dọn đồ đạc xong đứng dậy: “Về nghỉ ngơi đây, chỗ này đã bắt đầu đỏ rồi, mấy người ai muốn thì nhanh lên.”
Lưu Minh nhìn thấy bày ấy nhặt lá bùa hình tam giác nho nhỏ cho vào túi, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ mơ hồ, lập tức trêu chọc nói: “Lão Phan, bà lấy đâu ra lá bùa chiêu tài này đấy? Công nhận có tác dụng thật!”
Những người khác vừa nghe thấy còn có thứ như “Bùa chiêu tài”, lập tức vây lên mồm năm miệng mười hỏi thăm.
Trấn nhỏ người thắp hương bái Phật không ít, đối với mấy thứ thần quỷ kiểu này cũng rất dễ tiếp nhận, thành tích tối nay của Phan Hồng mọi người đều thấy cả.
Nếu so với nói là may mắn thuần túy, bọn họ càng bằng lòng tin rằng còn có nguyên nhân khác, như vậy bọn họ cũng có thể nghĩ cách đi ké một ít.
Phan Hồng cũng không giấu giếm: “Đây là cô bé hàng xóm nhà tôi vẽ, chính là cháu gái của chú Bạch Đạt, tên Thẩm Như Như, giờ đang mở một cửa hàng hoa……”
Cửa hàng hương nến của Bạch Đạt khách hàng phủ khắp trấn Mộ Nguyên, người ở đây cho dù không quen biết ông, ít nhiều cũng đã từng nghe đến tên, cho nên Phan Hồng vừa nói thế, mọi người liền ồ lên một tiếng.
“Cháu gái của Bạch Đạt tôi biết, mấy năm trước từng gặp một lần. Trước đây nghe nói là học đại học ở thủ đô, là một sinh viên y, sao lại tới đây mở cửa hàng hoa rồi? Bán hoa kiếm nhiều tiền hơn làm bác sĩ à?”
“Điều kiện nhà cô ấy chắc tốt lắm, bố cô ấy không phải làm ăn phát đạt ở thành phố S sao, khẳng định không thiếu tiền, thích làm gì thì làm đó, chủ yếu là sở thích thôi!”
“Còn phải nói, tôi thấy cửa hàng hoa của cô ấy thực sự cũng khá lắm……”
“Cô gái này lợi hại đấy, người cũng xinh đẹp, nghe nói vẫn đang độc thân, chưa có người yêu.”
“Phải không, chỗ tôi vừa hay có anh chàng nhờ tôi giới thiệu, cũng xuất sắc lắm, hôm nào đó đi xem thử……”
“Người ta là người thành phố lớn, làm sao nhìn trúng thanh niên ở nơi nhỏ bé này của chúng ta, bà đừng có bận tâm linh tinh, coi chừng làm người ta khó chịu, không bán bùa chiêu tài cho bà nữa đấy.”
“Đúng rồi, Phan Hồng, lần sau tới nhớ mang cho tôi một lá bùa chiêu tài nhá!”
“Ầy, tôi cũng muốn!”
“Tôi cũng một tấm.”
……
Phan Hồng đồng ý hết, xách túi nhỏ rời khỏi phòng mạt chược, đám đông ở lại bên trong tiếp tục thảo luận, trong tiếng mạt chược xôn xao, cái tên Thẩm Như Như này đã khắc sâu trong đầu tất cả những người chơi bài.
Vô Lượng Tổ Sư gia lại hiển linh rồi.
Đêm khuya, Thẩm Như Như đang ngon giấc, bị một hồi tiếng lộc cộc quen thuộc đánh thức.
Cô ngồi dậy ra cửa liếc nhìn, liền thấy tượng thần của Vô Lượng Tổ Sư đang ngồi ngay ngắn trên bàn trà.