Tiên Đạo Quỷ Dị

Chương 177: Chuyện Này Còn Chưa Xong Đâu

Chương 177: Chuyện Này Còn Chưa Xong Đâu


"Cút con bà ngươi đi! Dù ta chết thì cũng sẽ không giúp ngươi được!"
Lý Hỏa Vượng cắn răng, rút mạnh chùy tam lăng ra khỏi vết thương.
Đan Dương Tử nhìn Lý Hỏa Vượng, ba cái miệng l*иg ghép vào nhau nhe răng cười.
"Hài tử, mấy chuyện như trảm tam thi, ngươi muốn giúp thì giúp, không muốn giúp cũng phải giúp, ngươi cũng đừng quên ai là sư phụ ngươi."
"Trảm tam thi chó má gì chứ, ngươi cho rằng ta còn tin lời quỷ quái của ngươi sao?! Muốn cơ thể của ta thì nói thẳng! Ta có thể lừa người ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể lừa ta!"
"Nói cho ngươi biết một chuyện! Ngươi chính là bị những máu thịt tà ma trong đan dược biến thành một con quái vật vặn vẹo như hiện tại! Cái thứ gọi là công pháp thành tiên cũng là do ta bịa đặt ra!"
Nghe được chân tướng, Đan Dương Tử chẳng những không lộ ra biểu tình phẫn nộ, ngược lại sáu đôi mắt còn đồng thời lộ ra khát vọng mãnh liệt.
"Không, hiện tại ta quả thật đã thành tiên, tuy rằng chỉ là bán tiên, nhưng ta thật sự đã nhìn thấy Nam Thiên Môn, nhìn thấy những thần tiên giống như ta ở bên trong, còn nhìn thấy tiên nữ nữa!"
Lý Hỏa Vượng cười lạnh:
"Ha ha, Tiên giới? Nói chuyện với ta nửa ngày, ngươi không nhìn thử xem phía sau ngươi là gì à?"
Ba cái đầu đồng thời quay lại, một Quan m khổng lồ ba đầu sáu tay được hình thành từ đống thịt mỡ đập ngay vào mắt.
"Ầm!"
Đống thịt mỡ hư thối đè xuống, trực tiếp vây khốn Đan Dương Tử tại chỗ.
nửa người Đan Dương Tử chôn trong thịt mỡ, hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt cực kỳ khủng bố nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Yên tâm, vấn đề nhỏ mà thôi. Chỉ cần những ni cô này không liền tâm với người thì sẽ không nhìn thấy ta, đều là một đám mù, dù có lợi hại hơn nữa thì cũng có ích gì."
"Còn ngươi, đừng trách vi sư nói chuyện khó nghe, nếu ngươi nghe lời thì vẫn là đồ đệ của ta, nếu như không nghe lời, vậy ngươi chính là chó hoang ven đường, ta có thể dùng một chân đạp chết bất cứ lúc nào! Ngươi sẽ không thay đổi được gì đâu!"
Nghe hắn nói vậy, một dòng máu chảy thẳng vào đầu Lý Hỏa Vượng. Lý Hỏa Vượng siết chặt chuôi đao, sau đó hung hăng cắm vào bụng mình, rồi run rẩy xét qua trái. Lý Hỏa Vượng nâng tay phải bị thiếu ba cái móng tay của mình cắm vào bụng lục lọi.
"Ngươi làm gì đó? Dừng tay!"
Biểu tình của Đan Dương Tử trở nên vô cùng khủng bố.
Hắn muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện mình bị đám ni cô vây khốn.
"Không phải ngươi nói ta cái gì cũng không làm được sao?"
Lý Hỏa Vượng hai mắt đỏ bừng, nhìn Đan Dương Tử hét lớn.
Khi sờ được một thứ không ngừng nhúc nhích, ấm áp như một túi nước ấm. Lý Hỏa Vượng dùng sức kéo đứt tất cả liên kết sau đó run rẩy móc nó ra.
"Vậy thứ này thì sao!"
Lý Hỏa Vượng cố nén sự run rẩy vì đau nhức kịch liệt, giơ đao lên hung hăng đâm vào dạ dày trong tay mình, một đống nước đen tựa như mực phun ra từ miệng vết thương.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Đan Dương Tử trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
"Nghiệt đồ, ngươi căn bản không biết mình đang làm cái gì! Ngươi cho rằng mình có thể đấu được ta sao? Đừng nằm mơ! Kết cuộc của ngươi đã sớm được định trước rồi!"
Lý Hỏa Vượng cắn răng, hung hăng đâm xuống một lần nữa. Lúc này đây, dạ dày trong tay đã bị hắn đâm thủng hoàn toàn.
"Định mệnh? Ta không tin mấy thứ vớ vẩn này! Đầu hói!! Chuyện này còn chưa xong đâu!!!"

Cái tiếng xì xì không ngừng vang lên, chất lỏng màu đen liên tục phun ra từ lỗ hổng trên túi dạ dày của Lý Hỏa Vượng.
Dù sao đây cũng là dạ dày của mình, Lý Hỏa Vượng tỏ ra cực kỳ thống khổ lảo đảo ngã xuống đất.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể tà dị của Đan Dương Tử trước mắt cũng bắt đầu trở nên bất ổn, trên mặt hắn lộ ra một tia khoái ý.
Chỉ cần có thể giết chết Đan Dương Tử, phải chịu bao nhiêu khổ hắn cũng cam!
"Bạch nhãn lang! Nếu không phải đạo gia ra tay thì ngươi vẫn còn trầm luân trong suy nghĩ tâm thần của mình kìa!!!"
Lý Hỏa Vượng cắn răng, run rẩy dùng sức đè đao xuống, cắt đứt túi dạ dày, lộ ra Hắc Thái Tuế đã bị bổ thành hai nửa bên trong.
"Con bà nó ta có nhờ ngươi ra tay sao? Tất cả là do ngươi! Chính ngươi là kẻ khiến ta phải sống trong đau khổ!"
"Tốt! Rất tốt!"
Ba đôi mắt của Đan Dương Tử lộ ra sát ý cực hạn. loại sát ý này cũng đồng thời lây nhiễm Lý Hỏa Vượng.
Vào giờ khắc này, trong lòng Lý Hỏa Vượng không còn bất kỳ tình cảm nào, thứ hắn duy nhất muốn làm ngay bây giờ chính là giết Đan Dương Tử!
Ngay khi bầu không khí áp lực này đạt đến đỉnh điểm, một bầy ruồi từ trên trời giáng xuống, mang theo sự mục nát và dơ bẩn bao trùm cả hai người.
Sáu vị sư thái Tĩnh Tâm ở nơi xa, hai tay cầm phật châu chắp ngay trước ngực, bắt đầu niệm kinh theo bức tượng Phật khổng lồ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất