Chương 263: Chuyện Lạ
Lý Hỏa Vượng vác trên lưng chồng điểm tâm thở hổn hển từng ngụm khí, đường đất của Hằng Hoa Sơn rất khó leo lên phía trên.
Bây giờ hắn chỉ còn lại một cánh tay, thêm nữa là điểm tâm thì mua nhiều nên lần này lên núi càng thêm chật vật hơn so với những lần trước.
Để tránh bị mồ hôi thấm đẫm hết chỗ điểm tâm, Lý Hỏa Vượng cố ý giơ những hộp điểm tâm xa hơn một chút, vì vậy mà vốn đã mệt giờ đây hắn còn chật vật hơn.
Đến một khúc quẹo nọ, cuối cùng thì Lý Hỏa Vượng không chống cự được nữa mà đặt điểm tâm xuống đất rồi tựa người vào gốc cây thở hổn hà hổn hển.
Vừa vội đến dưới chân núi liền không ngơi nghỉ mà lên núi luôn nên lúc này Lý Hỏa Vượng cảm thấy hơi đói.
Lý Hỏa Vượng nghĩ một hồi rồi cho tay vào hộp bánh ngọt lấy ra một khối đậu xanh xốp giòn, bỏ vào miệng ăn.
Miếng bánh ngoài giòn trong mềm như đang dỗ dành cái bụng đói meo của Lý Hỏa Vượng Trước kia hắn chưa từng ăn thử món điểm tâm như thế này, nhưng sau khi nuốt miếng đầu tiên, hắn phát hiện ra hương vị này ngon ngoài sức tưởng tượng.
Có vẻ như món điểm tâm này mới được làm ngày hôm nay thôi, món ăn vừa xốp vừa thơm này ngon gấp bội lần so với những loại bánh kem chocolate mà hắn từng ăn trước khi xuyên không về đây.
Về phần bản thân đã ăn một chút quà bánh của sư thái, Lý Hỏa Vượng không cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Dù sao cũng không phải lần đầu đến đây, vì vậy cũng không cần quá khách khí với sư thái, nàng ta hẳn cũng sẽ không khách sáo với mình đâu.
“Nhiều điểm tâm như vậy sư thái cũng chưa chắc đã ăn hết đâu nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn đống bánh ngọt chồng chất lên nhau, nói xong bèn cười thầm trong lòng.
“Không đủ, phải nhiều gấp đôi, e rằng còn không đủ cho sư thái ăn nữa.”
Lý Hỏa Vượng khẽ cười, sau đó liền sững sờ nhận ra không biết từ bao giờ mà mối quan hệ giữa hắn và sư thái Tĩnh Tâm lại thân thiết đến nhường ấy rồi?
Hồi tưởng lại một chút thì mặc dù sư thái vừa tham lam vừa lười lại thêm cả bẩn nữa, nhưng trừ các sư huynh sư muội ra thì nàng là người đối xử với hắn tốt nhất kể từ khi hắn đến với thế giới này.
Trước kia nàng không những không vì hắn là Tâm Tố mà làm hại hắn, nàng còn giơ tay ra giúp hắn loại trừ Đan Dương Tử. Hơn nữa trước khi hắn rời đi, vì sợ trên đường đi sẽ gặp nguy hiểm nên nàng còn tặng cho hắn một thanh kiếm.
“Nếu không vì phải đưa Bạch Linh Miểu về nhà, thực ra sống ở tiểu trấn dưới chân núi cũng không phải là một ý tồi. Nơi đây là địa bàn của An Từ am nên những thế lực khác cũng sẽ không đến đây gây phiền phức với ta.”
Mải nghĩ về những điều được và mất, hộp bánh đậu xanh đã bị Lý Hỏa Vượng ăn hết hơn phân nửa, hắn vôi vàng dừng lại.
Nhìn cảnh sắc cây cối xanh mơn mởn của Hằng Hoa Sơn, Lý Hỏa Vượng dần thở dài một hơi, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn cho tay vào l*иg ngực lấy ra một cuốn sách, đây là dịch văn của “Hỏa Áo Chân Kinh”.
Sau khi từ từ lật trang đầu tiên ra xem, hắn vốn muốn xem bản thân đã chịu ảnh hưởng bao nhiều từ Đan Dương Tử, nhưng ngay khi vừa mở ra thì hắn bàng hoàng nhận ra, toàn bộ mặt chữ bên trong hắn đều không hiểu từ nào.
Sự thay đổi dị thường này trong phút chốc khiến trái tim Lý Hỏa Vượng như bị bóp nghẹt lại.
“Không được, phải nhanh lên! Tốc độ mà Đan Dương Tử đoạt xá ta đang tăng tốc rồi! Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì bản thân sẽ bị Đan Dương Tử đồng hóa triệt để mất!”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhét cuốn sách vào l*иg ngực, cầm đống điểm tâm lên rồi men theo xon đường đất leo tiếp lên núi.
Cuối cùng khi vầng trăng sáng tỏ trên trời cao, Lý Hỏa Vượng đã về đến sơn môn của An Từ am.
Khi thấy câu đối hình thoi của nữ thư lần nữa, Lý Hỏa Vượng bỗng cảm thấy thân thiết không tả xiết.
“Sư thái, ta lại đến rồi! Xem xem ta mang gì đến cho ngươi này!”
Lý Hỏa Vượng vừa gọi vừa đi về khoảng không tối đen như mực bên trong An Từ am.
“Trong tu viện không có đèn ư? Chắc là lười thắp đèn rồi.”
Vừa bước một chân vào miếu Bồ Tát tồi tàn, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm nhận được có điều gì đó không đúng lắm.
“Sao lại...không thối nữa rồi?”
Lý Hỏa Vượng lấy điểm tâm trong tay ra rồi ném vào bên trong, đứng im một chỗ thầm hít thật sâu, hắn bàng hoàng phát hiện mùi hôi thối nồng nặc bên trong An Từ am lúc này đã biến mất không một dấu vết.
“Không đúng! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lúc này tâm trí Lý Hỏa Vượng rối bời, hắn không còn quan tâm bất cứ điều gì nữa mà nhấc chân lên lao thật nhanh vào khoảng không tĩnh mịch bên trong tu viện.
“Sư thái Tĩnh Tâm! Diệu m! Diệu Tâm! Các người ở đâu!”
m thanh của Lý Hỏa Vượng không ngừng bên trong tu viện trống trải, song chẳng hề có bất kỳ ai cho hắn hồi âm, tâm trí hắn giờ đã hoảng loạn vô cùng cực rồi.