Chương 264: Sự Ra Đi Của Sư Thái
Bỗng nhiên, Lý Hỏa Vượng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì đó. Hắn vội xông ra ngoài, khi đến gần rồi mới nhận ra đó là tiếng thở hổn hển của những con heo.
Đương lúc hắn đến chuồng heo phía sau nhà xí, thảm kịch trước mắt khiến toàn bộ cơ thể hắn cứng đờ ra.
Một vị có thân hình béo mập cỡ một căn phòng nhỏ nằm ngay giữa chuồng heo, còn những con heo béo mình đầy lông đen đang vây quanh nàng ta như đàn heo con đang bú sữa heo mẹ.
Nhưng thứ mà chúng đang ăn không phải là sữa mà là thịt người!
Hàm răng thường được dùng để nhai cám và nước vo gạo của đàn lợn cứ nhấc ra rồi lại khép vào, chúng giằng từng miếng thịt từ thân hình to béo kia ra nuốt vào trong bụng. Đầu mũi của con lợn nào cũng nhuốm đầy thứ chất dịch màu đỏ tươi, chúng ăn đến quên trời quên đất.
“Cút hết ra!”
Hai mắt lý Hỏa Vượng đỏ ngầu, hắn rút kiếm ra xông về phía trước. Con lợn còn chưa kịp quay đầu lại đã bị chiêu Hoàn Thiết một kiếm chém làm đôi.
Những con heo đen khác bì một thân sát khí của Lý Hỏa Vượng dọa đến mức chạy toán loạn.
Khi Lý Hỏa Vượng đến bên cái xác mập mạp ấy, hắn nâng gương mặt đã bị gặm mất hơn một nửa kia lên rồi quỳ sạp xuống đất.
“Aaaaaaaaa!!”
Toàn thân Lý Hỏa Vượng như bị tê liệt, hắn đau đớn gào thét vang vọng khắp An Từ am.
Hắn ghì chặt lấy khuôn mặt của sư thái, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất. Sư thái Tĩnh Tâm chết rồi, người duy nhất đối xử tốt với hắn trên thế giới này mang theo tia hy vọng trong tim hắn đi mất rồi.
“Là ai!!”
Lý Hỏa Vượng như phát điên, hắn lao từ trong chuồng lợn ra ngoài tựa như một cơn lốc, giơ kiếm lên lục tung cả tu viện để đi tìm kẻ địch.
Vậy nhưng ngoại trừ tìm thấy thêm càng nhiều những thi thể của các ni cô trong am ra thì hắn không còn tìm được bất kì ai khác.
Sư thái Tĩnh Tâm đã chết được một khoảng thời gian rồi, cho dù những người kia là ai thì chúng cũng đã sớm rời đi rồi.
“Rốt cuộc là kẻ nào giết!!”
Ý niệm này như quanh quẩn trong tâm trí Lý Hỏa Vượng không dứt. Khi hắn rút gươm xông ra khỏi sơn môn thì lại dần dần dừng lại.
Lý Hỏa Vượng một lần nữa quay trở lại trước mặt sư thái Tính Tâm với đôi mắt vằn hiện tia máu, hắn lấy thanh kiếm ra rồi bắt đầu đào một cái hố bên cạnh nàng. Hắn muốn chôn sư thái xuống đất, không để lũ heo ngấu nghiếm gặm cơ thể nàng.
Để chôn sư thái thì cần một cái hố rất lớn. Lý Hỏa Vượng đào hoài đào mãi một lúc rất lâu, mãi đến buổi trưa ngày thứ hai mới tạm đào xong.
Khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị đẩy sư thái xuống hố thì đột nhiên hắn phát hiện ra một điểm bất thường. Mặc dù thi thể nàng đã ở đây cả buổi tối nhưng không hề có hiện tượng bốc mùi hôi thối, cũng chẳng có sự xuất hiện của ruồi nhặng.
Tất thảy mọi chuyện xảy ra khiến Lý Hỏa Vượng bất chợt nhớ đến những thi thể nổi trên mặt nước. Những cái xác ấy cũng đều không bị bốc mùi, cũng đều sinh động như người sống.
“Lẽ nào họ đều bị cùng một đám người sát hại! Những người bị chúng giết đều sẽ không bị mục nát cơ thể ư? Chúng là ai?!”
“Có điểm nào đó không hợp lí lắm! Chờ chút!”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nhận ra bản thân đã bỏ qua chi tiết nào đó, sau khi suy nghĩ giây lát, hắn vội xông vào chuồng heo quan sát những con lợn lông đen mà trước đó bản thân đã giết.
Qua một buổi đêm và một buổi sáng rồi nhưng những con lợn bị hắn giết cũng không hề có bất cứ một con ruồi nào bâu vào cũng như xuất hiện hiện tượng bốc mùi.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo đi từ trong chuồng heo đi ra, khó tin nhìn mọi thứ xung quanh không có bất kì vết tích chiến đấu nào.
Dù ở bất kì thế giới nào nào thì mục rữa là điều không thể thiếu.
Ngay lúc này, thế giới này dường như xuất hiện một vấn đề, dường như chức năng mục rữa bị vô hiệu hóa rồi.
“Có thể....sư thái không hề bị người khác giết.”
Sau khi đoán già đoán non, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn sư thái Tĩnh Tâm. Làn da đáng nhẽ đã bị mục rữa đầy mủ cùng giòi bọ kinh tởm ấy giờ đây lại vô cùng bóng láng, nõn nà.
…
Hai cánh tay của Lý Hỏa Vượng nổi lên gân xanh rồi dùng một lực thật mạnh đẩy xác của sư thái Tĩnh Tâm vào cái hố mà hắn đã đào từ trước.
Ngay sau đó, hai đầu gối hắn quỳ sạp xuống đất, ném từng nắm đất vào cơ thể tàn tạ kia để lấp lại cái hố này lần nữa.
Một tấm gỗ được vẽ hình điểm tâm bên trên cắm thẳng vào khoảng đất trước mặt sư thái.
Gương mặt hắn xám như tro, lặng lẽ xếp những hộp điểm tâm trước đó đã mang lên núi thành một hàng ngang như đồ cúng trước văn mộ nàng.
Sư thái Tĩnh Tâm chết rồi, chết cùng với nàng còn có sự “mục rữa” của thế giới này.
Tất thảy máu thịt sẽ không bị tiêu biến vào thời điểm chết đi, lúc chết như thế nào, sau khi chết đi được duy trì ra sao sẽ mãi mãi được giữ nguyên vẹn như lúc đầu.
Cái chết của sư thái Tĩnh Tâm chắc chắn có liên quan đến thứ này, trước kia khi các ni cô thi triển thần thông dường như đều gắn liền với “mục rữa”.