Chương 281: Ngươi Thắng Được Chưa
Trong khung cảnh tuyệt vời đó, người gần nhất là một vị Bồ tát, động tác nhẹ nhàng và duyên dáng, "quần áo" của nàng tung bay phấp phới trong không khí tạo ra ảo giác như đang ở dưới nước.
Một vầng hào quang trắng xám kỳ dị bao trùm sau đầu nàng, khiến hai người họ không thể nhìn rõ được tướng mạo của nàng ấy. Nhưng khi họ đến đủ gần, họ mới thấy rõ vầng hào quang đó thực ra là được tạo thành từ vô vàn những cặp mặt màu trắng to nhỏ khác nhau.
Đây chỉ là một trong những cái nhìn bình thường nhất, khi phòng tầm mắt nhìn về phía xa, xét về khía cạnh kỳ lạ, chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.
Nhìn vị Bồ tát không rõ tướng mạo trước mặt, trong lòng Đan Dương Tử hiện lên một tia sợ hãi không rõ nguyên nhân, hơn nữa nỗi sợ hãi này lại càng ngày càng sâu, lập tức chiếm cứ trong lòng hắn.
Tất cả mọi thứ trong cơ thể hắn đều đang ám thị cho hắn rằng đây là một nơi cực kỳ nguy hiểm và tuyệt đối không được đi vào.
"Không đúng, đây không phải là Nam Thiên Môn! Đây là Ly Chi Môn! Bên trong cũng không có thần tiên gì cả!"
Một người bị việc trở thành tiên mê hoặc đến mơ hồ là Đan Dương Tử đột nhiên phản ứng lại.
Tuy nhiên, ngay khi hắn chuẩn bị rút lui, tên Lý Hỏa Vượng đang ở bên cạnh hắn lúc này đột nhiên lên tiếng.
"Sư phụ! Ngươi chuẩn bị xong chưa? Đệ tử đến giúp ngươi trở thành tiên đây!"
Lý Hỏa Vượng vừa nãy còn ra sức rút ra ngoài lúc này lại đột nhiên dừng lại, lợi dụng lúc Đan Dương Tử còn chưa kịp vận lực, Lý Hỏa Vượng liền dẫn theo hắn bổ nhào tới khuôn mặt của vị Bồ tát kia.
…
"Mau dừng lại! Qua đó rồi ngươi cũng sẽ chết chung với ta thôi!"
Nhìn vị Bồ tát đang cách mình ngày càng gần, giọng Đan Dương Tử hiếm khi mang theo một nỗi sợ hãi sâu đậm, nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này lại có vẻ rất hào phóng.
"Không sao! Để sư phụ có thể đắc đạo thành tiên, cái mạng này của đệ tử thì có là gì!"
Động tác của Lý Hỏa Vượng cộng thêm sự hỗ trợ dẫn dắt của làn gió nhẹ kia, cho dù Đan Dương Tử trăm phương ngàn kế cố gắng vẫy vùng, bọn họ vẫn chậm rãi nhưng chắc chắn nhích về phía Ly Chi Môn và mở cánh cửa đó ra.
Vầng hào quang màu trắng hình tròn phía sau đầu của Bồ tát chiếu sáng lên hai người họ.
Đan Dương Tử như những chiếc lông vũ được bọc trong nhựa đường, hắn bắt đầu dần dần lột xác, biến thành một dải lụa màu trắng giống hệt như mảnh vải trên người Bồ tát.
Dù là máu thịt lúc nhúc trên cơ thể Đan Dương Tử hay các cơ quan nội tạng bị lộn ra ngoài đang vặn vẹo, một khi bất kỳ bộ phận nào bị bọc lại bởi dải lụa trắng, nó sẽ hoàn toàn rơi vào một cái chết thầm lặng.
Khi Đan Dương Tử cảm thấy thân thể đang chết dần chết mòn, hắn cảm thấy cực kỳ không cam lòng, hắn vẫn chưa trở thành tiên, hắn không muốn chết một cách vô dụng uất ức như vậy.
"Hỏa Vượng! Đâu nhất thiết phải tuyệt tình đến vậy! Thân thể của ngươi còn có thể dùng được, bây giờ chúng ta cứ đi xuống đã, ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu của ta! Chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng, mãi mãi không gặp lại nhau!"
Nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn chưa lên tiếng thì một trong những ảo giác mang dáng dấp của một tên cướp lại ngay lập tức xuất hiện để nhắc nhở.
"Hậu Sinh! Đừng tin hắn, miệng lão già này không bao giờ phun ra được một câu thật lòng! Tâm tư của hắn độc lắm!"
Ngay lúc Đan Dương Tử đang hung ác nhìn chằm chằm vào ảo giác, một lớp lụa màu trắng nhỏ bé phủ lên đầu hắn, hắn mới chỉ nghiêng đầu cái nhẹ, nó đã hoàn toàn chìm vào một sự im lặng chết chóc.
Nhìn thấy cảnh này, cái đầu thiếu niên còn lại của Đan Dương Tử hoàn toàn sợ hãi, hắn lập tức chẳng màng đến thể diện mặt mũi nữa, bắt đầu cầu xin van nài Lý Hỏa Vượng.
"Hỏa Vượng! Ngươi thắng, ngươi thắng rồi, được chưa? Nếu cứ tiếp tục như thế này, tất cả chúng ta đều sẽ chết! Vả lại có trời mới biết nó là cái thứ quái quỷ gì! Nói không chừng còn rơi vào kết cục còn tồi tệ hơn cái chết!"
"Ta lạy ngươi luôn đấy được chưa? Ngươi là sư phụ của ta được chưa? Ngươi đại phát từ bi, rộng lòng tha thứ cho ta đi!"
Một phần vải tuyn che đi đôi mắt của Lý Hỏa Vượng, nhưng lúc này hắn lại nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
"Vậy sao mà được hả sư phụ, ngay từ đầu đã hứa hẹn rằng chúng ta phải cùng nhau trở thành tiên mà."
Ngay khi lời nói đó vừa dứt, bọn họ cuối cùng cũng xuyên qua lớp màng vô hình bí ẩn kia, họ đã ở sau cánh cửa.
Ngay lúc vào cửa, thân ảnh của Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử đột nhiên tách ra...
Nhìn đối phương mờ mịt phía xa xa, họ còn chẳng kịp nói với nhau một câu tử tế.
Giống như bong bóng, một tiếng nổ bùm vang lên, thân thể đáng sợ của Đan Dương Tử lập tức tiêu tán.
Đan Dương Tử tra tấn Lý Hỏa Vượng bấy lâu nay, cứ vậy mà tiêu tan chẳng khác gì loài giun dế, chết đi một cách lặng lẽ.
Ngay sau đó, một số vật thể có màu sắc khác nhau phân tán ra khỏi Đan Dương Tử và trôi dạt về phía sâu của cánh cửa.