Chương 282: Xác Chết Vùng Dậy
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những thứ đó, hắn ngay lập tức hiểu những thứ đó là gì, nhưng lại không thể diễn đạt chính xác bằng ngôn ngữ bình thường.
Nếu phải miễn cưỡng nói ra thì đó chính là du͙© vọиɠ, tham lam, chấp niệm, hận thù và sát ý.
Mặc dù Lý Hỏa Vượng không chết như Đan Dương Tử, nhưng tình hình của hắn cũng không khá hơn là bao.
Từ tấm gạc màu trắng, một vị bồ tát to lớn như núi vồ lấy hắn bằng một móng vuốt xương trắng to lớn đang thối rữa.
Nhưng ngay khi cái bóng khổng lồ sắp bao phủ lấy hắn, một âm thanh cực kỳ thanh mảnh giống như tiếng kèn sona chợt vang lên từ đằng xa.
m thanh này vừa vang lên, mọi thứ trong mắt Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhiễu sóng, vào lúc này, trong mắt hắn tồn tại năm tầm nhìn hoàn toàn khác nhau trong cùng một lúc.
Trong một cảnh tượng trong số đó, vị Bồ tát vô tướng trước mặt như được hình thành nên từ sự tích tụ của xác chết.
Hơn nữa bên dưới cơ thể của nàng ấy còn có một cuống rốn đang phát sáng.
Không chỉ riêng nàng ta, mọi thứ đằng sau Ly Chi Môn đều có dây rốn buộc ở phần dưới cơ thể.
Không chỉ tầm nhìn của hắn bị bóp méo, mà mọi thứ trong Lý Hỏa Vượng đều bắt đầu bị nhiễu sóng, và một số nhận thức không thuộc về hắn cũng qua loa luồn vào.
Dần dần, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra rằng mình đang di chuyển, nhanh chóng trôi về phía thế giới của Bạch Ngọc Kinh.
Càng lơ lửng vào bên trong, Lý Hỏa Vượng càng cảm nhận được cử động ngày càng nhiều.
"Không...không không! Không!"
Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần dần hiểu ra thế giới này, nhưng những thứ đó cũng gần như hoàn toàn khiến hắn vỡ nát.
Trong tiếng khóc tuyệt vọng của Lý Hỏa Vượng, hắn dần hiểu ra mọi chuyện và cứ thế rơi xuống vực sâu của Bạch Ngọc Kinh.
Khi mọi thứ xung quanh hắn đang nhanh chóng bị đảo ngược, khi Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, hắn nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, một đống đau đớn và dày vò đang tiến đến gần hắn, đó chính là Ba Hủy!
...
Tại nước Tứ Tề, trên một sườn đồi với phong cảnh đẹp như tranh vẽ, một nhóm người mặc quần áo để tang đang vây quanh một ngôi mộ mới đắp nên, vừa ném đồng xu và đốt giấy vàng mã, vừa ngồi đó khóc tang.
"Lý sư huynh! Huhuhu, đang yên đang lành tại sao ngươi lại chết chứ? Ngươi chết rồi bọn ta biết làm sao đây?"
Cẩu Oa với đôi mắt đỏ hoe quỳ ở đó khóc lóc thảm thương, đang khóc lóc giữa chừng hắn đột nhiên im bặt, lặng lẽ trộm nhìn Bạch Linh Miểu bên cạnh.
So với sự khoa trương của hắn, Bạch Linh Miểu có vẻ bình tĩnh lạ thường, nàng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ im lặng đốt từng tờ tiền giấy.
Ngay cả khi trong tay không còn tờ giấy nào, bàn tay đó vẫn đưa qua đống lửa như cũ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cẩu Oa chỉ biết thở dài, khịt mũi rồi lại nằm rạp ra trước bia mộ, tiếp tục khóc lóc thê thảm.
"Lý sư huynh, đang yên đang lành không bệnh không tai, tại sao ngươi lại ra đi như thế! Không có sự giúp đỡ của ngươi, bọn ta chẳng phải sẽ bị người khác ức hϊếp đến chết ư?"
Ngay khi hắn đang dùng hết sức bình sinh mà khóc lóc thì đột nhiên nhìn thấy nấm mồ bắt đầu có gì đó nhú lên.
"Hả?"
Cẩu Oa còn tưởng mình bị hoa mắt, sau khi hắn theo bản năng dụi mắt liên tục, hắn thấy một bàn tay đột nhiên vươn ra từ nấm mồ giơ đến trước mặt hắn.
"Ôi mọe ơi! Xác chết vùng dậy rồi!"
Cẩu Oa bị dọa sợ đến mức ngã bệt xuống đất.
Bạch Linh Miểu đang đứng bên cạnh ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bỏ qua cảm xúc vốn đang sụp đổ, nàng vụt ngay tới trước nấm mồ, cố gắng hết sức bới đất ra.
Ngay sau đó những huynh đệ tỷ muội khác lúc này cũng đã phản ứng lại, dồn dập lao vào góp sức.
Tuy nhiên, trước khi họ có thể đào được nấm mồ ra, không hề có dấu hiệu gì báo trước, Lý Hỏa Vượng trong một tấm áo liệm đột nhiên xuất hiện trên ngôi mộ.
Vẻ mặt hắn nhăn nhó méo xệch ôm chặt lấy đầu của mình, da mặt co giật mà lẩm bẩm một mình, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ.
"Lý sư huynh!"
Khi Bạch Linh Miểu nước mắt dàn dụa vọt tới, nàng đã bị Lý Hỏa Vượng một tay bắt lấy.
Đôi mắt đỏ ngầu đó nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.
"Còn sống! Tất cả đều sống! Hắn vẫn còn sống trên thế giới này!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Mãn đứng bên cạnh đang chuẩn bị rút kiếm chợt thở phào nhẹ nhõm:
"Không sao rồi, không phải xác chết đội mồ sống dậy, đúng là Lý sư huynh."
Đối mặt với một Lý Hỏa Vượng kỳ quái như vậy, Bạch Linh Miểu không còn hơi sức đâu để sợ hãi nữa, nàng lo lắng nhìn hắn:
"Lý sư huynh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi nghe ta nói! Ta đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi!"
Tiếng hét cuồng loạn của Lý Hỏa Vượng lấn át mọi thứ xung quanh hắn.
"Thế giới này là thế giới sống! Còn sống có nghĩa là những gì xảy ra với con người cũng sẽ xảy ra với nó!"
"Ta biết ta điên rồi! Nhưng thế giới này cũng đanh phát điên! Thật điên rồ!"
Nói xong những lời này, Lý Hỏa Vượng ném Bạch Linh Miểu một cách thô bạo lên mặt đất.
Một tay chỉ lên bầu trời u ám trên đầu và tay kia chỉ vào ngực mình, Lý Hỏa Vượng hết sức cố chấp lặp đi lặp lại những lời vừa nói.
"Nó điên rồi, nó điên thật rồi! Nó còn điên hơn cả ta!"
Sau khi lặp lại câu này cả chục lần, cơ thể Lý Hỏa Vượng vốn dĩ đang căng như dây đàn đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.