Chương 284: Ăn Mì Trắng
Một giọng nữ vang lên từ phía sau khiến Cẩu Oa giật mình.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Linh Miểu và Tiểu Mãn mới đi hái rau rừng trở về, hắn vội vàng cười haha nói:
"Có gì đâu, ta tám chuyện nhảm nhí với Lý sư huynh chút thôi."
Bữa tối hôm nay là món mì viên, món ăn này vừa dễ làm vừa dễ ăn.
Chỉ cần cho bột mì vào nước lạnh, nhào thành cục bột hơi ươn ướt, sau đó cho vào lòng bàn tay, nặn bằng gan bằng tay rồi cho vào nồi là được.
Thấy mì viên hơi nổi lên, Bạch Linh Miểu cầm hộp mỡ lợn lên, múc một thìa lớn cho vào nồi sắt đen, cuối cùng cho vào đó những loại rau xanh dễ chín nhất.
Một chốc sau, màu trắng của mì viên và màu xanh của rau ráng hòa vào nhau, không ngừng sôi lùng bùng trong nồi.
Nhìn cảnh này rồi ngửi thấy mùi thơm bốc lên, ai nấy đều không khỏi nuốt nước bọt. Sau một chặng đường dài, ai cũng cần bồi bổ thể lực.
"Này, thật không ngờ Tào Tháo ta cũng có lúc ngày ngày được ăn mì trắng, biết nói thế nào nhỉ."
Cẩu Oa gõ đũa đắc ý nói.
Chiếc bát đầu tiên bốc khói nóng hôi hổi được múc ra từ nồi đương nhiên thuộc về Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu bưng nó đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, khi thấy hắn đưa tay ra đón lấy cái bát và ăn hết bằng sạch, trên khuôn mặt nàng nở một nụ cười hạnh phúc.
Lý sư huynh của mình thật sự không lừa dối nàng, bàn tay bị chém đứt rời kia thật sự đã mọc trở lại.
"Nhìn ta làm gì vậy? Nàng không ăn sao?"
Bạch Linh Miểu gật đầu, cũng múc một bát rồi ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Lý Hỏa Vượng, bắt đầu thưởng thức món ăn.
Trong nhóm này không phải có quá nhiều người, nhưng cả Cao Trí Kiên và Bạch Linh Miểu đều là hai người ăn nhiều, một nồi mì viên thật lớn đã được họ xử lý đến không còn chút cặn.
Sau khi rửa sạch xoong nồi, bát đĩa thì sắc trời cũng dần trở nên tối đen, ban đêm cũng chẳng có việc gì để làm, lửa trại bắt đầu lùng bùng cháy lên, mọi người cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay sẽ do Cao Trí Kiên gác đêm, cộng thêm Màn Thầu có khứu giác nhạy cảm, Lý Hỏa Vượng cũng không có gì phải lo lắng, sau khi tắm táp bên bờ sông xong liền nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi từ sớm.
Mới nhắm mắt lại không được bao lâu, Lý Hỏa Vượng chợt cảm nhận được một thân thể mềm mại vén chăn chui vào.
Lý Hỏa Vượng vẫn nhắm nghiền đôi mắt, dang tay bắt được nàng ấy rồi nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào trong lòng mình.
Một lúc sau, Lý Hoả Vượng cảm thấy đối phương dang hai tay ôm lấy mình, cái ôm này ngày càng chặt hơn, gần như chôn chặt cơ thể của nàng vào trong cơ thể hắn. Chẳng bao lâu, Lý Hỏa Vương chợt cảm thấy l*иg ngực mình có chút ẩm ướt, lại còn vang lên tiếng khóc nghẹn ngào đáng thương.
"Khóc gì hả."
Lý Hỏa Vượng chậm rãi vuốt ve mái tóc xõa dài trên lưng Bạch Linh Miểu.
"Xưa nay mẹ luôn dạy ta rằng một người vợ tốt thì phải siêng năng, đảm việc nhà, rộng lượng, đảm đang, biết cách ăn nói, hơn cả là không quản chuyện đàn ông."
"Nhưng ngươi biết không? Ta thực sự rất sợ, sợ một ngày nào đó ngươi lại đột nhiên biến mất như ngày hôm đó, rồi mãi mãi không thể tỉnh lại được nữa..."
Bên trong xe ngựa chìm vào im lặng, Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được sâu sắc tình cảm chân thành của đối phương dành cho hắn.
Giọng nói Bạch Linh Miểu có chút nghẹn ngào.
"Lý sư huynh, tại sao ngươi lại luôn tự mình gánh vác hết mọi việc? Tại sao ngươi không nói cho ta biết? Lẽ nào trong trái tim ngươi ta không là gì cả sao?"
"Bởi vì ta không muốn nàng phải chịu chút tổn thương nào dù là nhỏ nhất, nhưng dù sao mọi chuyện đều đã kết thúc cả rồi, nên ta sẽ kể cho nàng nghe mọi chuyện."
Lý Hỏa Vượng cúi đầu hôn lên mái tóc Bạch Linh Miểu, khẽ thở dài và bắt đầu giải thích từng chi tiết, đầu đuôi ngọn ngành của vấn đề với Bạch Linh Miểu.
Sau khi kể cho nàng ấy nghe tường tận về những chi tiết của câu chuyện, lan man nói mãi, nói mãi từ Thanh Phong Quán cho đến nơi cuối cùng là Ly Chi Môn.
Nhưng hắn đột nhiên bị mắc kẹt.
"Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Đan Dương Tử chết rồi sao? Còn ngươi tại sao lại trở về được?"
Nghe đến thời khắc mấu chốt, trái tim của Bạch Linh Miểu không khỏi thấp thỏm.
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng chợt trở nên chật vật, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn bất giác ôm chặt lấy đầu.
"Những...những...thứ đó! Ta...ta không biết diễn tả nó như thế nào! Ta không cách nào diễn tả nó được bằng lời!"
…
"Lý sư huynh, ngươi bị sao vậy?"
Nhìn thấy phản ứng của đối phương kỳ lạ như vậy, Bạch Linh Miểu hiển nhiên là đã bị Lý Hỏa Vượng làm cho hoảng sợ.
Nàng vội vàng vươn tay ra muốn chạm vào hắn, nhưng lại bị làn da nóng bừng của Lý Hỏa Vượng làm cho sửng sốt.
“Lý sư huynh, ngươi đừng nghĩ nữa, ta sẽ không hỏi nữa đâu, ta sẽ không hỏi đâu!”
Bạch Linh Miểu lo lắng muốn khóc, hai tay ôm chặt lấy Lý Hỏa Vượng.
Nghe Bạch Linh Miểu nói, Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, nghiến răng cố gắng suy nghĩ.
Hắn cố gắng lắp ghép lại những mảnh vụn bị chôn giấu ở trong đầu kia.
Hắn ghép ra được một cuộn tranh mà chỉ cần nghĩ về nó sẽ khiến người khác nghẹt thở, một số thứ đáng lẽ phải bị lãng quên lại nổi lên trên mặt nước.