Chương 287: Khó Chịu
"Đúng rồi, bây giờ có còn chiến tranh không?"
"Chiến tranh ư? Không có chiến tranh, Tam thúc trước đây đi lính cũng trở về rồi.”
"Ồ, vậy là chuyện tốt rồi, không chiến tranh thì tốt.”
Một đứa trẻ đơn thuần như vậy, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng dùng những lời nói khách sáo biết được bảy tám phần.
Thôn này tên là Tiền gia thôn, tổng cộng có mấy trăm miệng ăn, không lớn không nhỏ.
Người dân trong thôn đều làm ruộng vào mùa hè, mùa đông thì đi vào trong rừng bên cạnh săn bắt duy trì kế sinh nhai.
Ở nước Tề có rất nhiều thôn trang trên núi như vậy, những thôn này cũng không có gì đặc biệt đều tương đối bài ngoại, nhưng dưới sự cám dỗ của đồng tiền, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn ở tạm trong nhà của đứa trẻ kia.
Trong một phòng khách cũ kỹ, sau khi đặt thanh kiếm nặng nề lên trên bàn, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hắn vừa định tháo “Đại Thiên Lục” bên hông xuống nhưng lại không sờ được gì cả.
Lúc này Lý Hỏa Vượng mới phát hiện thời điểm trước khi giao chiến thì “Đại Thiên Lục” của mình cũng đã không thấy đâu rồi.
“Hầy.”
Nói thật, Lý Hỏa Vượng vẫn có chút tiếc nuối.
Dù cái giá phải trả của “Đại Thiên Lục” rất lớn nhưng nó không cần phải luyện tay hay tu luyện gì cả.
Chỉ cần có thể trả một cái giá thì có thể nhận lại một sức mạnh tương ứng với cái giá đã trả.
Không có nó, bây giờ mình chỉ có thể dựa vào thanh kiếm của sư thái tặng ứng phó với phiền phức thôi.
“Đúng rồi, còn có thứ này.”
Lý Hỏa Vượng lấy “Hỏa Áo Chân Kinh” được bao bọc bởi sáp ong ra cẩn thận nghiên cứu.
Có được tất sẽ có mất, thứ đồ này vẫn còn rất xa lạ, cần phải luyện tập nhiều hơn mới được...
Chỉ cần luyện được nó thì trong tay mình đã nhiều hơn một thủ đoạn để bảo vệ tính mạng rồi.
Bạch Linh Miểu bưng một đĩa khoai lang nướng tiến vào, nhìn thấy bóng lưng đang chuyên chú trước mặt, tay chân nàng nhẹ nhàng lùi ra ngoài.
Sau khi nàng bưng đĩa khoai lang nướng đứng ở cửa suy nghĩ một hồi, trên mặt lộ ra chút vui mừng, đi về phía phòng của mình và Tiểu Mãn:
“Tiểu Mãn tỷ, có muốn ăn khoai lang vừa mới nướng xong không?”
Nhưng mà khi Bạch Linh Miểu vừa tiến vào phòng thì nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn đang ôm bụng nôn mửa vào ống nhổ.
Nàng lập tức sợ hãi tái mặt, đặt khoai lang xuống, bước tới vỗ nhẹ lên lưng nàng một hồi lâu, lúc này Xuân Tiểu Mãn mới lấy lại sức, nàng còn chưa hết hoảng hồn ngồi bên giường che lấy cổ mình thở mạnh.
"Tiểu Mãn tỷ? Ngươi ăn nhầm cái gì sao? Không thể nào, mọi người đều ăn chung một nồi mà, sao ngươi bị mà người khác không sao chứ?”
Tiểu Mãn lắc lắc đầu:
"Không sao đâu, chắc tối hôm qua đi ngủ đá chăn nên bị trúng gió.”
"Nhưng khi ta ngủ cùng ngươi có thấy ngươi đá chăn bao giờ đâu.”
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Bạch Linh Miểu, Xuân Tiểu Mãn vội nói:
"Muội muội à, ngươi vào nhà bếp nấu giúp ta một ít canh gừng đi. Ta cầu xin ngươi đó, ta thật sự cảm thấy rất khó chịu."
"Vậy...được rồi."
Khi nhìn thấy Bạch Linh Miểu đi một bước ba quay đầu rời khỏi đây, lúc này Xuân Tiểu Mãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng vén chăn trên giường lên, ngay lập tức trước mặt nàng xuất hiện một thẻ tre màu máu đỏ.
“Đại Thiên Lục” đây là thứ mà Xuân Tiểu Mãn đã tìm thấy trong hang động kia, nàng còn lén lút giấu nó đi.
Sau nhiều lần nhìn thấy Lý Hỏa Vượng sử dụng nó, Xuân Tiểu Mãn sớm đã hiểu được thứ này đại biểu cho cái gì.
Tuy nhiên, rõ ràng nàng đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân, nghĩ đến những nghi lễ đẫm máu đáng sợ được ghi chép lại kia.
"Ọe!"
Vào lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu trước đây Lý sư huynh đã trả giá cái gì, trả giá lớn bao nhiêu.
Tuy nhiên, sau khi nôn xong, Xuân Tiểu Mãn lại cắn răng xem tiếp.
So với những tra tấn này, Xuân Tiểu Mãn càng quan tâm nhiều hơn đến việc nợ ân huệ của người khác.
Nàng không cam tâm, mỗi lần xảy ra vấn đề gì đều là Lý sư huynh đứng mũi chịu sào, như vậy trông bản thân mình vô cùng vô dụng.
Kể từ sau khi giết cha mình, Xuân Tiểu Mãn đã quyết tâm rằng mình sẽ không bao giờ làm phế vật.
“Lý sư huynh chịu được thì ta cũng chịu được!”
Hai tay Xuân Tiểu Mãn kéo “Đại Thiên Lục” qua, nghiến răng nghiến lợi nhìn nó.
Mà lúc này, Bạch Linh Miểu đang nấu trà gừng ở trong nhà bếp nhìn củi cháy trong bếp lò, vẻ mặt nàng đầy vẻ lo âu.
"Cũng đã nôn thành như vậy rồi, hơn nữa gần đây cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự có thai sao?"
"Không thể nào là của Lý sư huynh được, ngày nào ta cũng ngủ cùng hắn."
"Vậy thì của ai chứ? Của Cẩu Oa ư? Của Cao Trí Kiên? Hay là của Tôn Bảo Lộc? Nhưng khi nào thì Tiểu Mãn tỷ sẽ đi theo?"
Hai chân Bạch Linh Miểu khép lại, trên mặt nàng nổi lên một tia ửng đỏ.
Nhưng sau khi ngại ngùng qua đi, Bạch Linh Miểu lại cảm thấy vô cùng lo lắng cho tình cảnh của tỷ muội mình.
Đi đường xá xa xôi thế này, nếu thật sự có thai thì sợ rằng gấp rút lên đường sẽ không tốt cho sức khỏe.
Ngay khi nàng đang lo lắng, bỗng nhiên nàng cảm giác có người đứng sau lưng mình.
Ngửi thấy mùi thơm cơ thể giống hệt như mùi thơm của mình, Bạch Linh Miểu nhíu mày một cái:
"Làm sao vậy?"
Sau lưng nàng, Nhị Thần trùm khăn voan màu đỏ khẽ lắc lư:
“Mang theo trống đi, trong thôn có việc để làm rồi.”