Chương 286: Hoa Bỉ Ngạn
"Nó tên là Đại Na? Nó có liên quan gì đến những người nhảy vũ điệu đuổi tà kia không? Theo cách nói của Lữ Trạng Nguyên trước đây, vũ điệu đuổi tà là một vở hí cổ bình thường, là tổ tiên của những vở hí khác.”
“Nghe nói hình như những người nhảy vũ điệu đuổi tà đang tôn thờ Đại Na, nhưng mà...”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại, những kẻ tấn công mình sau khi bị Tọa Vong Đạo lừa dối, sức mạnh của bọn họ vốn không sánh bằng, thậm chí còn không lợi hại bằng những tên thổ phỉ kia.
"Hầy..."
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, hắn đã quá lười để hiểu những chuyện như này rồi.
Bất kể Đại Na xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến mình.
Mình là một người phàm tục, bây giờ mình nên cân nhắc những chuyện liên quan đến mình.
Tại sao mình có thể sống? Đó là một câu hỏi mới mà Lý Hỏa Vượng vừa nhận được.
Bản thân mình đã thâm nhập được vào Bạch Ngọc Kinh cực kỳ đáng sợ và kỳ lạ kia. Đó là một nơi không nên có người tồn tại.
Mình không những không tan biến đi giống như Đan Dương Tử mà ngược lại còn sống rất tốt.
"Chẳng lẽ đây cũng là năng lực của Tâm Tố? Hay là nói Tam Hủy mà ta nhìn thấy đã cứu ta?"
Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung, hắn muốn tìm đáp án nhưng đáp án lại không dễ tìm như vậy.
Còn sống dĩ nhiên là một điều tốt, nhưng Lý Hỏa Vượng sợ rằng phía sau chuyện tốt này sẽ kéo theo những rắc rối khác.
Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ vừa ngồi dậy, hắn lấy quần áo của mình từ trong cái rương phía dưới chăn ra bắt đầu mặc vào.
Từ trong xe ngựa, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bờ sông ở phía xa, làn gió sáng sớm nhẹ lướt qua mái tóc trắng của Bạch Linh Miểu, tựa như từng gợn sóng lăn tăn.
Nàng đang chăm chú giặt quần áo, gò má được nắng mai soi chiếu trở nên thanh nhã xinh đẹp.
Nhìn cô gái đồng cam cộng khổ đi theo mình ở phía xa, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy vô cùng xúc động.
"Dù sống như thế nào, nếu đã có người ở bên ta, những ngày tháng sau này cũng sẽ trôi qua, cũng may thay cuối cùng mọi chuyện cũng đã chấm dứt ở đây.”
…
Bạch Linh Miểu lặng lẽ đi theo bên cạnh Lý Hỏa Vượng, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho mình và Lý Hỏa Vượng.
Bây giờ cũng sắp đến mùa nóng rồi, thời tiết bắt đầu khô nóng hơn, thậm chí đi đường vào buổi sáng khi mặt trời còn đang khá nhỏ thì cơ thể cũng sẽ không ngừng đổ mồ hôi.
Sau khi lau qua ba lần mồ hôi, Bạch Linh Miểu suy nghĩ một lúc rồi đề nghị với Lý Hỏa Vượng:
"Lý sư huynh à, buổi trưa nóng quá, sao chúng ta không nghỉ ngơi buổi chiều rồi sáng mai đi sớm một chút."
“Ừm.”
Lý Hỏa Vượng lấy bản đồ từ trong xe ngựa ra sau đó nhìn lại lần nữa.
Hiện tại họ vẫn đang ở trong lãnh thổ của nước Tề, bản đồ lúc đầu vẫn có thể dùng tốt không cần phải ném đi.
"Buổi trưa hôm nay không ăn nữa, phía trước có một thôn làng, chúng ta nắm chặt thời gian hôm nay đến đó qua đêm."
Vừa nghe nói có giường ngủ, tất cả mọi người đột nhiên phấn chấn tinh thần, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn.
Đi thêm một tiếng nữa, lúc này mọi người đều đã khô miệng khô lưỡi rồi, cuối cùng họ cũng nhìn thấy những mảnh ruộng đang được khai thác bên đường.
Sau mảnh ruộng là một dãy các ngôi nhà ngói đen nối liền nhau, cuối cùng họ cũng đã đến thôn làng đó rồi.
"Các ngươi xem bên bờ ruộng còn có hoa kìa. Hoa nở đỏ quá."
Trong mắt Bạch Linh Miểu hiện lên vẻ vui mừng vừa định chuẩn bị qua đó hái hoa, lại bị Lý Hỏa Vượng kéo lại.
"Đừng đi, hoa kia có gì đó không đúng."
Lý Hỏa Vượng cảnh giác nhìn những bông hoa lớn đang cuộn ngược lại từng vòng rồi bung ra, bên mép hoa hơi co lại.
"Đây là hoa Bỉ Ngạn."
Dù không biết là ai nói, nhưng trong trí nhớ của Lý Hỏa Vượng, dường như loài hoa này có chút tà môn.
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, vẻ mặt của mọi người đều mờ mịt, không biết đối phương có ý gì.
"Haha, ngươi còn không lợi hại bằng ta, nhận nhầm rồi."
Giọng một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên bên cạnh.
Tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại thì nhìn thấy cậu bé đi chân trần đang cõng một cái giỏ tre cao hơn mình đứng ở nơi đó cười, đoán chừng chỉ bảy tám tuổi.
"Đây không phải là hoa Bỉ Ngạn, để ta nói cho ngươi biết, đây gọi là hoa Bàng Giải. Mẹ ta nói loại hoa này không được để cho heo ăn, nếu heo ăn vào sẽ bị đau bụng, dễ bị sụt cân.”
Cậu bé vươn tay lấy ra một chiếc liềm từ trong chiếc giỏ phía sau lưng, tiện tay chém vào mấy bông hoa Bàng Giải.
Nhìn dáng vẻ chẳng thèm ngó tới của hắn, rõ ràng là hắn thường xuyên nhìn thấy loại hoa này, đoán chừng là người ở trong thôn này.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút rồi bước tới:
"Nhóc con, ngươi đi đâu vậy?"
"Cắt cỏ cho heo á, nhà ta có hai con heo! Mỗi ngày ta đều phải cắt cỏ cho heo, nhà ngươi có mấy con heo?”
Sau khi biết nhà Lý Hỏa Vượng không có con heo nào, hắn cười không khép miệng lại được:
“Haha! Nhà ngươi nghèo thật đó, thế mà không giàu bằng nhà ta.”
"Đúng vậy, nhà ta rất nghèo, nhà của ngươi ở nơi này sao? Có thể dẫn chúng ta đi xem thử không?”
“Được chứ!”
Đứa trẻ hoàn toàn không có bất cứ tâm tư nào dẫn đám người Lý Hỏa Vượng đi vào trong thôn.