Chương 288: Bài Vị
Dây lụa sặc sỡ trên trống da lắc lư theo bước chân nhẹ nhàng của Bạch Linh Miểu.
Nàng một thân một mình đi vào trong con ngõ hẻm có chút cũ nát của thôn Tiền gia.
Thỉnh thoảng có nhà nông đi chân trần dắt theo trâu, còn có người phụ nữa ôm con nhìn nàng vào ánh mắt kinh ngạc.
Từ trước đến nay trong thôn chưa từng nhìn thấy cô gái nào mặc ba bộ trang phục như vậy, thật sự rất hiếm thấy.
Vẻ mặt Bạch Linh Miểu có chút khẩn trương, nàng vùi đầu tiếp tục đi đến nơi mà Nhị Thần đã nói.
Đi được một lúc, Bạch Linh Miểu nhìn thấy hai gian nhà trệt một lớn một nhỏ xếp song song, nàng hít sâu một hơi, đi vào trong sân.
“Gâu! Gâu gâu!!”
Con chó đốm trông nhà quả thật đã dọa Bạch Linh Miểu sợ hết hồn.
Tuy nhiên, tiếng chó sủa cũng giúp Bạch Linh Miểu bớt được sự lúng túng khi đi thông báo.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở ra, một anh nông dân thật thà chất phác đi từ bên trong ra, ánh mắt mang theo chút sợ hãi hỏi:
“Ngươi tìm ai?”
Bạch Linh Miểu há miệng một cái, trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói thế nào, dù sao thì loại chuyện này quả thật nàng còn chưa làm qua được mấy lần.
Sau khi chần chừ một hồi lâu, lúc này Bạch Linh Miểu mới cẩn thận hỏi:
“Ừm...cái đó...nhà ngươi có người trúng tà không?”
“Rầm” cánh cửa vừa mới mở ra lại bị đóng lại một tiếng rầm.
“A...”
Bạch Linh Miểu quẫn bách đứng nguyên tại chỗ, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Nhị Thần bên cạnh, trong lòng thầm nói với nàng:
“Ngươi xem...họ đóng cửa rồi. Có lẽ không sao đâu.”
Sau đó dường như Bạch Linh Miểu nghe được gì đó, nàng mang theo vẻ mặt khó xử nhẹ giọng biện bạch:
“Ta biết hiện giờ Tiên gia đang thúc giục rất gấp, nếu như không làm việc thì họ sẽ tìm chúng ta gây phiền phức, nhưng mà có lẽ nhà này cũng không có...hầy...thôi được rồi, ta biết rồi, ta lại đi thử xem.”
Nàng lại đi tới gian nhà kia, dùng bàn tay trắng như tuyết gõ cửa.
“Làm phiền mở cửa! Tiểu nữ có học được phương pháp bắt quỷ xua đuổi tà ma, nếu như gia chủ thật sự có chuyện phiền toái về phương diện kia thì tại hạ có thể giúp đỡ ạ!”
Sau khi gõ thêm mấy lần, khi Bạch Linh Miểu cho rằng họ sẽ không mở cửa ra thì cánh cửa gỗ kia hé ra một khe nhỏ, bên trong đột nhiên xuất hiện một đôi mắt sáp ong già nua dọa cho nàng giật mình.
“Sao ngươi biết chúng ta gặp ma?”
Nghe thấy giọng nói, Bạch Linh Miểu mới biết đôi mắt sáp ong này chính là mắt người.
“Ách...”
Bạch Linh Miểu chợt không tìm được lý do nào tốt cả.
“Cụ à, ngươi đừng quan tâm làm sao ta biết được, loại chuyện này quả thật ta có thể giúp được ngươi, tà ma không thể ở trên người quá lâu được, nếu không sẽ xảy ra phiền phức đó.”
“Muốn nhờ ngươi giúp thì cần bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi văn tiền, cho dù là loại tà ma lợi hại đến đâu thì đều là năm mươi văn tiền.”
Bạch Linh Miểu báo ra cái giá đã thống nhất trước đó với Khiêu đại thần.
Vừa dứt lời, Bạch Linh Miểu liền nghe được giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi vang lên sau cánh cửa:
“Cha, chọn nàng đi, giá này của Khiêu đại thần còn rẻ hơn nhiều so với Thôi Mễ Bà đó!”
Cánh cửa chợt bị đóng lại, không biết bên trong hai cha con kia đang thương lượng cái gì, thời điểm khi Bạch Linh Miểu chờ đợi có chút thấp thỏm không yên thì cánh cửa “kẽo kẹt” được mở ra.
Một lão nông dân tướng người ngũ đoản thân thể cường tráng, tâm sự nặng nề cầm theo đòn gánh từ bên trong cửa đi ra.
Sau khi quan sát Bạch Linh Miểu một lần nữa, hắn mới nói:
“Là ngươi nói năm mươi văn tiền đó nha. Bọn ta là người nghèo, ngươi cũng đừng bắt nạt bọn ta.”
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu lập tức thở ra một hơi, nàng nhấc chân bước qua khung cửa đi vào bên trong.
Vừa mới đi vào, Bạch Linh Miểu liền bị màu trắng trước mặt dọa sợ hết hồn.
Bên trong cả gian phòng bố trí như linh đường vậy, không, nơi đây ngoại trừ không có quan tài ra thì chính là linh đường.
“Cụ à, bài vị không đặt ở từ đường mà đặt ở trong nhà làm cái gì vậy?”
Nghe vậy, cụ già kia thở dài một tiếng:
“Nếu như có thể để ở đó thì ta đã để từ sớm rồi, ngươi lại đây, có một số chuyện để ta dẫn ngươi vào bên trong nói kỹ càng.”
Đi xuyên qua phía sau căn nhà chính là một cái sân nhỏ sáng sủa, trong sân còn nuôi mấy con gà.
Hai cha con có chút khẩn trương dẫn Bạch Linh Miểu đi vào trong sân, kéo cái ghế trúc qua đặt trước mặt nàng, sau đó ngồi chổm hổm xuống theo thói quen, bắt đầu kể khổ.
“Năm ngày trước bà nhà ta ra đi...nàng sống được bảy mươi mốt năm rồi, trước khi chết cũng không kể tội gì, miễn cưỡng cũng được coi là một đám tang tốt. Kết quả chưa qua ngày đầu thất mà đã xảy ra chuyện. Đứa cháu ngoại gác đêm nghe được có người gõ vào vách quan tài.”
Bạch Linh Miểu nghe miêu tả như vậy, tim nàng lập tức co thắt lại, cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bốn phía đều không có gì khác thường.
“Bọn ta sợ rồi, vội đưa nàng đi chôn, kết quả buổi tối ngày chôn thứ hai, nàng lại tự mình nhảy trở về...”
Mặc dù lời kể của anh nông dân không sinh động nhưng Bạch Linh Miểu nghe mà trong lòng phát lạnh, chân tay lạnh toát. Dường như chuyện này không giống với chuyện mà nàng gặp trước đây.