Chương 323: Cướp Của Bách Tính Bình Thường
“Lý sư huynh, mau đến đây ăn thịt rắn đi, miếng thịt rắn tươi rói này vừa cho vào trong miệng liền có cảm giác béo ngậy khó cưỡng.”
Lúc này Lý Hỏa vượng chẳng buồn quan tâm đến hắn, hắn tiếp tục ôm đầu thử nghiệm năng lực mới của mình.
“Xoẹt!”
Khi Lý Hỏa Vượng mở mắt lần nữa lạo phát hiện thị giác của mình nghiêng sang một bên, như treo trên vách đá, phía dưới vách đá ấy chính là đầu của hắn.
“Đến gần thêm chút nữa...dừng sợ, cứ từ từ thôi...”
Lý Hỏa Vượng không ngừng tự trấn an bản thân, thị giác của hắn cũng theo đó mà dần thay đổi, nó dần dần đến gần cơ thể hắn và hợp vào làm một.”
Lần này chẳng có gì khác biệt, qua bao nhiêu ngày huấn luyện như vậy, giờ Lý Hỏa Vượng có thể thực hiện mà không sai một li nào.
Nhìn ngang nhìn dọc một hồi, cái bóng của Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt là Màn Thầu.
Bỗng nhiên trước mắt có thứ gì đó dọa nó một phen hú vía, đầu nó ngã ngửa ra đằng sau, ngã soài trên mặt đất,
Màn Thầu đứng thẳng lên, cụp cả hai tai vào trong rồi vẫy đuôi nguây nguẩy với hư ảnh của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ quan sát toàn bộ, trong lòng không khỏi tự nhủ.
“Không cần biết nó từ đâu đến, thứ năng lực này siêu có tác dụng.”
“Lúc giao chiến mà bỗng nhiên sử dungj thứ năng lực này thì hẳn sẽ khó lòng mà tưởng tượng được tác dụng.”
“Tuy nhiên vẫn cần luyện thêm, phải luyện đến mức nắm rõ như lòng bàn tay mới được.”
Giờ đây Lý Hỏa Vượng có thể khiến hư ảnh của mình tùy ý xuất hiện ở nơi cách cơ thể khoảng một trượng.
Hắn cũng có thể để hư ảnh đứng nguyên vị trí cũ còn cơ thể thì xuất hiện cách đó trong khoảng một trượng, nếu trong tình huống bị địch tấn công thì Lý Hỏa Vượng sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào, cũng giống như trong lần trước giao chiến với nữa tướng quân vậy.
Nhưng năng lực này cũng không thế dùng bừa bãi, người khác không phải kẻ ngốc, nếu đã mắc mưu mộy lần thì chắc chắn lần sau sẽ càng cẩ thận hơn.
“Lý sư huynh, việc luyện tập thần thông ra sao rồi?”
Bạch Linh Miểu bưng một bát gỏi rắn đi đến.
“Tạm ổn.”
Lý Hỏa Vượng cầm đũa lên, bắt đầu ăn như ăn mì.
Thịt rắn tươi không ngon, nhưng với một người đã ăn lương khô phát ngán như hắn thì lại có mùi vị không tệ.
“Lý sư huynh, còn bao lâu nữa chúng ta rời khỏi Hậu Thục?”
Lý Hỏa Vượng sừng đũa, lấy từ trong l*иg ngực tấm bản đồ, mà trước đó Kim Sơn Hoa tìm cho hắn, bắt đầu cẩn thận xem lại.
“Chúng ta không được đi đường lớn nữa, sau này buộc phải đi đường nhỏ thôi, thậm chí có thể đường nhỏ cũng không đi được. Nhưng chúng không biết mục đích của ta là gì, chuyện này ta có quyền chủ động hơn.”
“Hai ngày nữa, chngs ta sẽ đến được đây, nếu đi thêm khoảng bảy ngày thì có thể đến được biên giới. Chúng ta không đi bằng cửa khẩu màddi vòng qua bên cạnh, chỉ cần ra khỏi Hậu thục là ta được an toàn rồi.”
“Nhưng...chúng ta không trụ được lâu như vậy nữa, số lương khô còn lại chỉ đủ ăn trong hai ngày nà thôi.”
…
Cả đoạn đường lấm lem bùn đất, bây giờ nhóm của Lý Hỏa Vượng sẽ trở về hình hài ban đầu, tiếp lục lên đường.
Đã vài ngày kể từ khi họ chạy thoát khỏi thị trấn lần trước.
Lúc này gương mặt ai nấy đều tiều tụy thấy rõ, chẳng còn cách nào khác nữa, nếu ăn không ngon ngủ không yên thì chắc chắn sẽ thành ra như vậy.
Khi đi đến một nơi hoang sơ, bằng phẳng chút thì Lý Hỏa Vượng lấy tay lau mồ hôi trên trán nói:
“Nghỉ ngơi một chút đi.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngồi sụp xuống đất, nằm lăm lộn khắp nơi trên mặt đất, miệng không ngừng thở hồng hộc.
Bạch Linh Miểu cẩn thận lấy từ trong l*иg ngực ra miếng bánh bột ngô cuối cùng rồi bẻ đôi nó ra, một nửa nàng cất đi nửa còn lại đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, này, mau ăn đi.”
Lý Hỏa Vượng liếc nàng ta một cái, sau đó với tay nhéo bụng nàng, nơi đó xẹp xuống.
Hành động này khiến Bạch Linh Miểu vô cùng xấu hổ, nhưng nàng lại không nỡ cự tuyệt.
“Đừng chừa lại, ta biết ngươi ăn nhiều, cần ăn thì cứ việc ăn, nhất định không được để đói, những chuyện khác ta sẽ nghĩ cách sau.”
“Ta thực sự không đói, ngươi ăn đi.”
Bạch Linh Miểu lại đẩy bánh về phía hắn.
Lý Hỏa Vượng chẳng buồn nhận lấy, hắn lại giở bản đồ ra tìm cách bổ sung lương thực.
Số thức ăn còn lại không còn đủ nữa, phải nhanh chóng tìm cách kiếm thêm mới được.
Hắn từng nghĩ đến cách cướp của bọn thổ phỉ, nhưng vừa nhớ đến mối quan hệ đây mơ rễ má của chúng với tặc phối quân thì hắn liệt gạt ngay ý nghĩ này đi.
Rất khó nói rõ, đám thổ phỉ ấy liệu có phải hậu phương của nữa nhân kia không.
Trước kia phải khó khăn lắm mới thoát ra được, bây giờ không thể chỉ vì miếng ăn mà đi trêu ngươi tặc phá quân nữa, không đáng tí nào.
“Cướp của bách tính bình thường?”
Lý Hỏa Vượng lại gạt ngay ý nghĩ này đi, hắn không thể làm ra những chuyện không bằng súc sinh như sư phụ mình nữa, hắn là Lý Hỏa Vượng, không phải Đan Dương Tử.