Chương 364: Đa Tạ
“Nhìn đây! Có nhìn thấy dấu vết trên cỏ kia không! Đó chính là vết tích mà tộc nhân chúng ta để lại khi dựng lều vải đó! Không thể sai đi đâu được!
Tôn Bảo Lộc càng ngày càng phấn khởi, họ cũng càng ngày càng tiến đến gần, hai ngày cuối cùng, Tôn Bảo Lộc hoàn toàn không ngủ được, toàn bộ công việc gác đêm đều do hắn gánh vác.
Cuối cùng, sau khi họ đi qua một sườn núi nhỏ, ở giữa màu xanh lá cây phía xa có một mảng màu trắng còn có ít màu đen, màu trắng là dê còn màu đen là trâu.
Bên cạnh đàn dê có một loạt lều vải cùng với những chấm người nhỏ giống như kiến vậy.
“A!!”
Tôn Bảo Lộc lệ nóng quanh tròng điên cuồng dùng ngôn ngữ Thanh Khâu hét lớn về phía bên kia, sau đó hắn kích động bỏ rơi những người khác chạy về phía bên kia.
Thời điểm đám người Lý Hỏa Vượng không nhanh không chậm tiến lại gần thì nhìn thấy Tôn Bảo Lộc đang bị một đám người Thanh Khâu vây quanh, ôm lấy hắn kích động kêu khóc.
Dù không hiểu ngôn ngữ Thanh Khâu nhưng Lý Hỏa Vượng lại có thể nghe ra được tình cảm mãnh liệt trong giọng nói của họ.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Lý Hỏa Vượng dâng lên một tia ấm áp, so với việc cuối cùng cũng đưa được Tôn Bảo Lộc về nhà thì hắn càng cảm thấy vui mừng hơn khi thấy thái độ của người nhà Tôn Bảo Lộc đối với hắn.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bên trong lều vải có một người phụ nữ Thanh Khâu bưng một chậu sữa đi ra ngoài.
Khi nàng nhìn thấy Tôn Bảo Lộc, vẻ mặt chợt cứng đờ, chậu sữa trong tay nàng rơi thẳng xuống đất.
Tiếng động thu hút Tôn Bảo Lộc nhìn qua, nhìn thấy người phụ nữ kia, hắn chợt khóc lên.
Trong sự vây quanh của tất cả mọi người, hai người ôm lấy nhau, đồng thời phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế.
“Thì ra tiểu tử này không có khoác lác nhỉ...thật sự có một người phụ nữ đang chờ hắn...”
Cẩu Oa chua xót nói.
Ngay khi họ ôm nhau quên cả thời gian thì một cụ già đeo vòng màu run lẩy bẩy đi tới.
Ông ta dùng tiếng Thanh Khâu nói gì đó với Tôn Bảo Lộc, xem ra thân phận của hắn ở nơi này rất là đức cao vọng trọng, lời của hắn khiến hai người đang ôm nhau cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Sau khi Tôn Bảo Lộc nói chuyện với cụ già một lúc, hắn mang theo vẻ phấn khích đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, nhiệt tình khoác lên bả vai hắn, nói gì đó với tộc nhân của mình.
Ngôn ngữ không thông, Lý Hỏa Vượng cũng không thể biết được họ đang nói cái gì.
Tuy nhiên, khi thịt dê nướng thơm phức mang theo hơi nước cùng với mật ong được đưa đến trước mặt mình, cuối cùng hắn cũng có thể hiểu ý của đối phương.
Không dễ gì mà có một bữa tiệc toàn thịt, những người khác cũng không thể nhịn được nữa, sau khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không có ý từ chối, hai tay trực tiếp cầm lấy.
Đốt lửa trại lên, một hàng người vây quanh Tôn Bảo Lộc hét lớn gì đó, tay trái tay phải của Tôn Bảo Lộc cũng đồng thời cầm ly rượu lên nhiệt tình đáp lại, không ngừng xoay vòng.
Lý Hỏa Vượng nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, bưng ly sừng trâu lên uống một ngụm:
“Đây là mật ong sao? Ngọt quá, hơn nữa cũng không có bị ngọt gắt.”
“Đây không phải là mật ong, đây là mật kiến, mật của kiến rượu, so với mật ong thì nó càng ngon cũng càng hiếm hơn.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đó là một vị phụ nhân người đẹp mặt đẹp, dù nàng mặc áo da của người Thanh Khâu nhưng làn da trắng nõn kia của nàng chứng minh nàng không phải là người địa phương ở Thanh Khâu.
Phụ nhân kia thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình chăm chú, đôi mắt nàng có chút đỏ, nàng ngồi xuống trên sạp hàng, từ từ cúi đầu xuống muốn dập đầu với Lý Hỏa Vượng.
“Đa tạ Lý chân nhân! Không ngại trải qua ngàn dặm khổ cực đưa con trai ta về nhà.”
…
Mắt thấy đầu của người phụ nhân xinh đẹp này sắp chạm đến tấm thảm, Lý Hỏa Vượng vươn tay đỡ nàng dậy.
“Phu nhân khách sáo rồi, đều là sư huynh đệ cùng gặp nạn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên rồi, ta nhận không nổi đại lễ như vậy đâu.”
Người phụ nhân vô cùng cảm kích, sau khi năm lần bảy lượt bị Lý Hỏa Vượng ngăn cả, lúc này nàng mới ngừng lại rồi ngồi xuống một bên.
Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi nói với Lý Hỏa Vượng:
“Sau khi không thấy Bảo nhi đâu, lúc đó chúng ta cũng đã lật tung cả Thanh Khâu này lên một lần rồi, nhưng mà vẫn không tìm được hắn, khi đó trong lòng ta như chết rồi, thật sự cho rằng sẽ không thể thấy hắn nữa, Bồ Tát phù hộ, cuối cùng Bảo nhi cũng an toàn trở về rồi.”
Dứt lời, nàng lấy ra một chuỗi phật châu từ trong ống tay áo ra, vừa lần hạt châu vừa vái lạy về hướng bắc.
Thấy hành động này, Lý Hỏa Vượng ngẩn người:
“Cho hỏi ngài đang vái lạy Bồ Tát nào vậy?”
Có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Hỏa Vượng vô cùng nhạy cảm với những thứ lải nhải này, ở nơi này, nhất định những thứ này đều có vấn đề.
Dường như Ngô Nguyệt có chút hiểu lầm ý của Lý Hỏa Vượng, nàng còn cho rằng hắn đang chế giễu nàng nữa chứ, nàng hơi bó tay giải thích:
“n công, ta không có ý đó, Bảo nhi có thể trở về đều nhờ vào công lao của ngươi cả chứ không phải nhờ vào vị Bồ Tát hư vô như có như không kia.”