Chương 368: Quà Tặng
Lý Hỏa Vượng cảm thấy hơi đau đầu, sau khi mở mắt ra thì hắn phát hiện ra bản thân nằm trong một cái lều nhỏ, bên cạnh là Bạch Linh Miểu chỉ mặc yếm, nàng đang ngồi ở đó, cầm một chiếc lược sừng trâu, lặng lẽ chải đầu.
Lý Hỏa Vượng duỗi tay ra kéo nàng tới, ôm nàng vào trong l*иg ngực mình.
Khi đối phương lặng lẽ bắt đầu cởi yếm ra thì Lý Hỏa Vượng đã bình tĩnh thuật lại những chuyện hắn biết được đêm qua cho Bạch Linh Miểu biết.
Ánh mắt ngượng ngùng của nàng dần dần bị thay bằng vẻ chấn kinh và ghê tởm, những chuyện mẹ Tôn Bảo Lộc từng phải trải qua vượt xa sức tưởng tượng của nàng. Đều là con người với nhau, sau bọn hắn có thể làm ra những chuyện như vậy được?
Bàn tay không có móng của Lý Hỏa Vượng đỡ bả vai của Bạch Linh Miểu:
“Như vậy thì xem ra Lương quốc cũng không hề có gì khác biệt ả.”
Hắn cảm thán một câu.
“Nhưng...nhưng ở chỗ của chúng ta không hề có chuyện như vậy xảy ra...Ở nhà chúng ta rất tốt.”
Bạch Linh Miểu yếu ớt nói.
Lý Hỏa Vượng cười một tiếng, trong mắt Bạch Linh Miểu thì đương nhiên là như vậy. Thế giới của đại đa số bách tính đều quá mức nhỏ bé, nhỏ tới mức suốt cả đời họ chỉ sống trong vòng hai mươi dặm, họ ngu muội và đơn thuần, hoàn toàn không có bất kỳ khái niệm gì với những vùng đất khác cả.
Nhưng hắn cũng biết nếu chỉ dựa vào chuyện mẹ Tôn Bảo Lộc trải qua mà đã nhận định toàn bộ Lương quốc thì quá võ đoán rồi, có lẽ đây chỉ là một trường hợp cá biệt.
Từ xưa tới giờ Lý Hỏa Vượng luôn luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, vì có thể sống ở thế giới này, hắn nhất định phải chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện.
Lý Hỏa Vượng ôm Bạch Linh Miểu, chôn mũi vào giữa phần cổ mềm mại của nàng, hít một hơi thật sâu:
“Không có việc gì đâu, ta không bảo là không quay về, trăm nghe không bằng một thấy mà. Chờ khi tới Lương quốc, sau khi xem xét tình hình cụ thể thì chúng ta tính toán lại.”
Nghe được lời này, Bạch Linh Miểu lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, thiếu chút nữa là nàng nghĩ Lý Hỏa Vượng sẽ không về nhà cùng mình nữa.
“Được rồi, Tôn Bảo Lộc đã trở về nhà, thịt cũng đã ăn rượu cũng đã uống, chúng ta cũng nên tiếp tục lên đường rồi.”
Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ lên người nàng, nói.
Cho dù nơi này rất tốt, nhưng không cần phải ở lại Thanh Khâu vẫn tồn tại tai họa ngầm này, đợi khi tới nơi cần tới là có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Sau khi hai người ra khỏi lều vải thì phát hiện ra những người khác đều đã tỉnh lại rồi. Trải qua bữa rượu ngày hôm qua, những người còn lại đã kéo gần quan hệ hơn với những người Thanh Khâu khác. Cho dù là tới bờ sông rửa mặt cũng phải đi với nhau.
Họ nói gì đó với nhau, nhưng rõ ràng là hai bên không cùng chung một loại ngôn ngữ.
Không khí sáng sớm vô cùng tươi mát, Lý Hỏa Vượng đứng ở trước lều hít một hơi thật sau, tinh thần chấn động một cái.
Nhìn cảnh vật tràn trề sức sống ở xung quanh, tâm trạng của hắn cũng trở nên tốt hơn.
Lý Hỏa Vượng quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Tôn Bảo Lộc. Đêm qua hắn uống nhiều rượu như vậy nhưng hôm nay vẫn dậy từ rất sớm, đang lùa thêm một ít dê vào trong bầy của hắn.
“Ngươi làm gì vậy hả? Không cần phải tặng dê cho chúng ta đâu, chỉ riêng số dê này sợ rằng chúng ta đã ăn không hết rồi.”
Lý Hỏa Vượng đi tới, nói với hắn.
Sau khi về nhà, dường như tính cách của Tôn Bảo Lộc đã sáng sủa hơn, nở một nụ cười tươi rói với Lý Hỏa Vượng:
“Không sao đâu mà, ăn không hết thì bán cũng được, dê ở Thanh Khâu vận chuyển tới Lương quốc rất đáng tiền đó, đây xem như là lễ mừng sớm cho ngươi với Bạch sư muội.”
Tôn Bảo Lộc vừa mới nói xong thì phát hiện ra đối phương cũng không hề để ý tới mình, ngược lại hai mắt thờ thẫn, thân thể lắc lư, gương mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
“Không ổn!”
Lý Hỏa Vượng đột ngột ngồi xổm xuống, ghì chặt lấy đầu của mình, hành động này khiến Tôn Bảo Lộc giật bắn người.
“Bảo Lộc! Mau! Bảo Cao Trí Kiên cầm xích tới đây! Trói ta lại! Lại bị nữa rồi!”
Biểu cảm Lý Hỏa Vượng vô cùng đau đớn, la lên.
Nghe được lời Lý Hỏa Vượng nói, Tôn Bảo Lộc biết Lý sư huynh sắp phát bệnh rồi, vội vàng vứt cây roi da dùng để lùa dê trong tay đi, phóng tới lều vải da trâu phía xa xa.
Chờ sau khi hắn thở hồng hộc dẫn một đám sư huynh đệ quay trở lại thì đã nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đứng nguyên ở chỗ, ngẩng đầu nhìn lên trên, lẩm bẩm:
“Vương Vi, ta và ngươi không có chuyện gì để nói cả, ngươi đi đi!”
“Chuyện của ta tự ta hiểu rõ, ngươi đừng mơ dùng phép khích tướng nữa, đã có người dùng chiêu này đối với ta, không có tác dụng gì đâu.”
Khi những người khác không biết nên làm như thế nào thì Lý Hỏa Vượng đang lẩm bẩm dường như biết họ đang ở ngay bên cạnh, cố hết sức giữ bình tĩnh nói:
“Đã mang xích tới chưa hả? Lấy tới rồi thì mau mau trói chặt ta lại đi, hiện giờ ta đang cố gắng không động đậy.”
“Sau khi trói ta lại thì đi thu dọn hành lý, ăn bữa sáng, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục xuất phát.”