Chương 392: Dương Thọ Đan
Cái đầu lớn bằng nắm đấm của Hàn Phù cùng với cái đầu khác của chính mình một xướng một họa.
Hàn Phù đi qua đó, hắn tiếp tục xoi mói Lý Hỏa Vượng đang cứng đờ tại chỗ:
“Tâm Tố này, nhìn từ bên ngoài thấy cũng không khác gì cả. Sao lại hiếm có như vậy nhỉ. Mình nên bán cho ai đây?”
“Cái này chắc không thích hợp bán cho người khác đâu? Không chừng người khác thấy thực lực của chúng ta yếu rồi cướp đoạt Tâm Tố của chúng ta thì sao? Không thì để lại cho chúng ta dùng thôi.”
“Cái này thì dùng gì? Trực tiếp lột sạch da rồi ném vào trong nồi nấu lên ăn sao? Nghe nói Tâm Tố hiếm lạ cũng không biết hiếm lạ ở chỗ nào, hay là bán đi.”
“Cũng không biết hiếm lạ ở chỗ nào nữa, ai biết giá cả không? Ngộ nhỡ chúng ta bán lỗ thì sao? Đi về hỏi thử sư phó đi, ông già ấy hiểu biết rất sâu rộng.”
“Lỡ như sư phó giết chúng ta để cướp lấy Tâm Tố thì làm sao?”
Ngay khi hai cái đầu của Hàn Phù còn đang thảo luận xem nên xử lý Lý Hỏa Vượng như thế nào thì Lý Hỏa Vượng đang cứng đờ người chợt duỗi tay ra.
Trong tình huống Hàn Phù không phản ứng kịp, “phập” một tiếng, Lý Hỏa Vượng cầm trường kiếm trong tay đâm vào trong bụng đối phương.
“Cái này...cái này sao có thể chứ! Rõ ràng ta đã phong ấn ngươi rồi mà...”
Khóe miệng Hàn Phù chậm rãi chảy máu khó tin nhìn Lý Hỏa Vượng đầy lệ khí trước mặt này.
“Tiểu tử! Học nghệ không thông thì cũng đừng học người khác ra tay cướp bóc chứ!”
Cùng với tiếng quát khẽ của Lý Hỏa Vượng, hắn trực tiếp dựng thẳng trường kiếm đâm trong bụng đối phương lên, hai tay nắm lấy chuôi kiếm chợt dùng sức hướng lên trên, lưỡi kiếm rạch vỡ lỗ rún, từ dưới lên trên bổ thẳng vào đầu hắn.
Vào lúc này, Hàn Phù vẫn không chịu từ bỏ giãy giụa, hắn giơ hai tay mình lên bấm chú quyết, nhưng khi vừa muốn đặt vào ngực thì trường kiếm của Lý Hỏa Vượng cũng đã rạch vào rồi.
Khi huyết dịch bắn tung tóe ra ngoài, mấy đầu ngón tay đứt đoạn cũng văng ra ngoài theo.
“Chuyện này sao có thể chứ!”
Trong tiếng kêu gào không cam lòng của Hàn Phù, trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mà vẫn kiên quyết rạch qua yết hầu, miệng, mũi và cả trán của hắn.
…
Huyết tương phun đầy cả người Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng như một người máu sững sờ nhìn thi thể tàn tạ trước mặt này.
Tên đạo sĩ có ý đồ giết người cướp của này, mưu đồ đánh lén hậu hoạn La giáo của mình, Hàn Phù cứ như vậy mà bị giải quyết rồi.
Trong lúc nhất thời, Lý Hỏa Vượng có chút khó tin, so với những kẻ thù mà mình gặp trước đây thì hiển nhiên là người này không đáng chú ý, giống như đang đùa giỡn vậy, đến nỗi thậm chí hắn nghi ngờ đây có phải là thân phận giả của đối phương hay không?
Lý Hỏa Vượng nhấc chân đá lên cái đầu máu thịt be bét của Hàn Phù, lặp lại vẻ mặt chán ghét:
“Không biết bản thân được mấy cân mấy lượng mà học đòi người khác đi cướp bóc?”
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, ở thế giới này, không chỉ người có sức mạnh cường đại là đang mơ ước Tâm Tố mà có một số người không biết tự lượng sức mình cũng đang mơ ước đến Tâm Tố, cho dù bản lĩnh của họ không tương xứng mấy.
Lúc này, Cẩu Oa đã trèo đến cửa ra cúi đầu nói với Lý Hỏa Vượng phía dưới, hai tay chụm lại thành hình cái loa, hét xuống phía dưới:
“Lý sư huynh, ngươi thật sự không sao chứ!”
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang chỉ vào đầu lâu máu kia chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mình, cả người hắn run rẩy một hồi, không nhịn được mà khó khăn nuốt một ngụm nước miếng:
“Muốn...có muốn...chúng ta đi xuống hay không?”
“Ta không sao! Cứ đi lên đi!”
Lý Hỏa Vượng dưới ánh trăng nói xong, hai tay nắm lấy dây xích lắc lư chuẩn bị leo lên trên.
Vừa nãy hắn leo rất nhanh nhưng chợt dừng lại, hắn ngồi xổm xuống sờ lên cả người Hàn Phù, cuối cùng hắn tìm được một ít bùa chú màu vàng chồng lên nhau.
“Cái này thì có ích gì chứ? Ta cũng chưa từng học về bùa chú.”
Lý Hỏa Vượng lại lục soát thêm lần nữa, lần này hắn móc ra được mười mấy quả cầu nhỏ được bao quanh bởi các lá bùa.
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng gỡ ra, xuất hiện trước mặt hắn là một thứ đồ rất quen thuộc:
“Đây là Dương Thọ đan?!”
Trước đây Lý Hỏa Vượng đã từng nhìn thấy vật này, dĩ nhiên hắn cũng biết được giá trị của thứ này.
Mắt thấy quả cầu Dương Thọ sắp tan biến mất, Lý Hỏa Vượng vội vàng nhét nó vào trong miệng mình, hắn chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng.
Hắn vội vàng móc thêm mấy lần, móc ra được mười chín viên Dương Thọ đan, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức vui mừng, hắn nhanh chóng nhét những chiến lợi phẩm này vào trong ngực.
Hắn tiếp tục sờ soạng thêm lần nữa, phát hiện số còn lại đều là một số loại vẽ bùa Chu Sa, đều là thứ mà hắn không dùng được.
Cuối cùng hắn dứt khoát cắm thanh kiếm đồng thau ra phía sau lưng mình, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng quyết định rời đi.
Thiếu mất mấy đầu ngón tay hơn nữa lại thêm một thân máu, hắn nắm lấy dây xích trơn tuột, lúc bò lên đúng là rất bất tiện.
Lý Hỏa Vượng leo rất chậm.
Trong đầu hắn còn đang nhớ lại Hàn Phù vừa mới chết kia.