"Hừ, đấy là các ông, phái Sương Diệp tôi tuyệt đối sẽ không làm nô bộc khom lưng uốn gối cho loại người dị vực này",
Aokawa Sakura hừ lạnh. !
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt của tất cả các Nguyên Anh ngoại vực bao gồm Thiên Huệ Thiên Quân đều trở nên khó coi. Phong Linh và Thẩm Minh Nhan thầm kêu hỏng bét, nhưng tình hình hiện giờ đã căng như dây đàn, không được do dự chút nào.
"Ngu ngốc, đây chính là kết cục của việc không biết thời thế, không biết kính nể. Thần tướng đại nhân, xem ra bọn chúng muốn phản kháng đến cùng", Thiên Huệ Thiên Quân lắc đầu, dáng vẻ thương hại, chắp tay nói với thần tướng Thành Hành.
"Hừ, giao Diệp Thành ra đây, tất cả quỳ xuống trước Thần Tử nhà ta nghe lệnh, nếu không trong vòng ba ngày, ta sẽ san bằng phái Sương Diệp, tắm máu nghìn dặm quanh đây, không chừa một ai!", thần tướng Thành Hành bình thản nói.
"Anh dám?"
Mấy người Aokawa Sakura, Phong Linh và Thẩm Minh Nhan đều trợn to mắt.
"Hai ngày", thần tướng Thành Hành bình tĩnh nói.
"Không cần ngày nào cả, Sương Diệp tôi chỉ có một câu trả lời, cút!", Aokawa Sakura đứng trên đỉnh núi, trên ngón tay lóe lên chiếc nhẫn không gian, khuôn mặt xinh đẹp đầy lạnh lùng nghiêm túc.
"To gan!", thần tướng Thành Hành mở bừng đôi mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng bạc như tia chớp.
Mấy chục Nguyên Anh sau lưng gã gầm lên, tranh nhau ra tay, muốn hạ gục nòng cốt của phái Sương Diệp đầu tiên, thể hiện trước mặt thần tướng Thành Hành.
"Ầm!"
Mấy chục Nguyên Anh, cho dù chỉ có gần một nửa ra tay, thì uy lực đã mạnh mẽ tột đỉnh. Bầu trời cao vạn trượng giống như đê vỡ, vô số nguyên khí và ánh vàng xao động bùng nổ trong hư không, từng luồng thần thông pháp thuật hóa thành bàn tay khổng lồ ép xuống, muốn nghiền nát phạm vi mấy chục dặm của núi Hoành Lan thành bột mịn.
"Tinh Tà Kiếm Trận, lên!", Aokawa Sakura quát lớn.
Lần này cô ấy không nương tay chút nào, chín nghìn chín trăm chín mươi chín thanh phi kiếm lao vút lên trời, hóa thành những ngôi sao lấp lánh. Mấy người Aokawa Sakura, Thẩm Minh Nhan, Lâm Cửu Nhi, Trùng Lâu, Ma La đều bay lên không trung, trong tay mỗi người cầm một thanh thiên kiếm, giống như chín con rồng bạc, điều khiển cả kiếm trận chém giết về phía hai mươi, ba mươi Nguyên Anh kia.
Khi bố trí pháp trận này, Diệp Thành đã lấy mục tiêu là có thể chém đồng thời chín Nguyên Anh. Đó còn là trường hợp không có người điều khiển, nếu có đủ người nắm giữ pháp trận, thì uy lực có thể tăng vọt gấp mấy lần.
"Soạt soạt soạt!"
Chỉ thấy giữa hư không, ánh kiếm như mưa, cầu vồng kiếm rực rỡ như thần long cửu thiên, chín con rồng bạc tắm trong ánh sao, qua lại xuyên suốt giữa các Nguyên Anh. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, gần như mỗi con rồng bạc xẹt qua lại có một Nguyên Anh bị chém chết.
Chỉ trong chớp mắt đã có chín Nguyên Anh mất mạng tại chỗ.
“Ặc!”
Ngay cả sắc mặt Thiên Huệ Thiên Quân cũng cứng đờ, còn Nhất Tổ Huyết tộc thì đanh mắt lại. Mấy người Hách Hổ Thiên Quân, Thiên Hải lão tổ thì sợ đến mức tay run lẩy bẩy.
"Một lũ ăn hại, còn không chịu nổi một đòn!"
"Phụt!"
Aokawa Sakura bị một chưởng của gã đánh cho lùi lại, khí huyết toàn thân nhộn nhạo, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
Trong chín người điều khiển phi kiếm, tu vi của cô ấy là yếu nhất, tuy bị tầng tầng pháp trận gọt qua, nhưng uy lực mạnh mẽ của thần tướng Thành Hành vẫn khiến cô ấy chấn động đến mức khí huyết cuộn trào.
Aokawa Sakura thầm ngạc nhiên.
"Đây mới là thực lực của Nguyên Anh đỉnh cấp của đại giáo biển sao ư? So với gã, đám Thiên Huệ Thiên Quân, Hách Hổ Thiên Quân chẳng là cái thá gì cả!"