"Giết!", Trùng Lâu điều khiển một thanh thiên kiếm, hóa thành ánh xanh quét ngang trời.
"Một kẻ ma tu thối tha mà thôi, hữu danh vô thực".
Thần tướng Thành Hành chỉ phất tay, một chiếc roi bạc rơi vào tay gã, quất ra như một con rồng bạc khổng lồ, va chạm với cầu vồng kiếm, suýt nữa khiến thân xác Trùng Lâu bị quất làm đôi.
Tuy Trùng Lâu cũng là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng dù sao cũng chỉ là tự mình mày mò, so với Nguyên Anh đỉnh phong có được truyền thừa Chân Tiên như Thành Hành thì thực lực cách biệt quá xa, gần như không chịu nổi một đòn. "Giết! Giết! Giết!"
Đám đại yêu như Lục Nhĩ Mi Hầu điều khiển thiên kiếm đâm thẳng về phía thần tướng Thành Hành.
"Keng keng keng!"
Đỉnh núi Hoành Lan gần như biến thành biển mưa kiếm, vô số thanh phi kiếm như ánh sao lác đác, bao trùm chu vi nghìn trượng, bao vây thần tướng Thành Hành vào chính giữa. Nhưng gã như thiên thần hạ phàm, chiến bào màu bạc toàn thân lấp lánh, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều đánh bay một Nguyên Anh phái Sương Diệp, cả Tinh Tà Kiếm Trận cũng không vây khốn được gã, ngược lại gã càng ngày càng lại gần Sương Diệp Các.
Mọi người phái Sương Diệp cố gắng ngăn chặn gã, thậm chí có đệ tử còn không tiếc mạng xông lên, nhưng đều bị thần tướng Thành Hành điểm một ngón tay nổ tan xác.
“Bụp!”
Khi Aokawa Sakura bị đánh bay lần thứ tư, cô ấy không chống đỡ nổi nữa, thân hình rời khỏi ánh kiếm thiên bảo, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng toàn là vết máu. Còn Thẩm Minh Nhan đã bị đánh bay khỏi thiên kiếm từ lần thứ ba.
“Một lũ kiến mà cũng dám ngăn cản ta?” !
Sắc mặt thần tướng Thành Hành lạnh lùng, Trùng Lâu thử xông lên cứu viện, gã liền quất một roi ra, đánh cho Trùng Lâu lập tức rơi khỏi kiếm, ánh bạc lan ra, cuốn theo xác thịt của nó thành mảnh vụn.
“Chú Trùng Lâu!”, mắt Aokawa Sakura đỏ lên.
Tuy Trùng Lâu mới ở Sương Diệp được mấy tháng, nhưng đã thân thiết với cả phái Sương Diệp. Bây giờ xác thịt của nó bị hủy, tất cả các đệ tử phái Sương Diệp chỉ cảm thấy một luồng lửa giận nghẹn ở trong tim, chỉ muốn ngửa cổ lên trời hét lớn.
“Bụp!”
Sau đó, một Nguyên Anh biển sao đầu hàng Diệp Thành cũng bị một roi quất chết.
Sau đó là người thứ ba, thứ tư…
Chỉ trong chớp mắt, đã có năm Nguyên Anh chết và bị thương thê thảm. Cuối cùng chỉ còn lại mấy đệ tử phái Sương Diệp như Phong Linh, Aokawa Sakura, Lâm Cửu Nhi.
“Đến đây thôi”.
Cả kiếm trận bị phá hoại, thần tướng Thành Hành hạ xuống đỉnh Sương Diệp, đạp nát vụn Sương Diệp Các, sau đó lòng bàn tay tóm chặt lấy cổ Aokawa Sakura, lạnh lùng nói:
“Bảo Diệp Thành cút ngay ra đây, nếu không bản thần tướng sẽ giết sạch phái Sương Diệp!”
“Thả cô ấy ra!”
Phong Linh cầm thanh kiếm cổ đồng xanh trong tay, dốc hết sức mình phát kiếm ý trong kiếm cổ ra, hóa thành một luồng cầu vồng kiếm phi tiên. Nhưng đó chỉ là một luồng kiếm ý, chứ không phải bản thân Diệp Thành, nên bị thần tướng Thành Hành đánh vụn chỉ bằng một quyền. Cả người Phong Linh lẫn kiếm bị đánh bay ra ngoài mấy nghìn trượng như một ngôi sao băng, cả người răng rắc, gân cốt nửa người đứt đoạn.
“Thả sư tỷ Sakura ra!”
Các đệ tử Sương Diệp người trước hy sinh người sau tiếp bước, cho dù là chúng tiên của tông môn Thượng cổ cũng đỏ mắt xông lên.
Nhưng thần tướng Thành Hành chỉ khẽ búng ngón tay, đã khiến tất cả những Kim Đan này biến thành bột mịn. Đứng trước tu vi Nguyên Anh đỉnh phong như gã, một đám Kim Đan cũng chỉ như con kiến, không thể làm tổn thương một sợi lông của gã.
Ngay cả mấy người Tần Sương cũng dẫn người đến cứu viện, nhưng chỉ một cái phẩy tay của Nguyên Anh đã khiến bọn họ phun máu lùi lại.
Chỉ trong mười phút, cả phái Sương Diệp đã tan tác, không còn sức lực phản kháng.
“Pháp trận không tệ, nhưng người điều khiển thì quá kém”.
Thần Tử Tô Ma ngồi ở thiên ngoại quan sát trận chiến, bình thản đánh giá.
“Nhưng nếu không có tiên nhân Thượng cổ bày trận trấn áp ma sát ở những ngôi sao man hoang nhỏ bé, thì lũ nhà quê này sao có cơ hội chiêm ngưỡng uy nghiêm thần thông của Vô Cực Tông ta chứ?”, một trưởng lão ở bên cạnh cười nói.
“Đúng vậy, ngôi sao như thế này, phái một trưởng lão bình thường dẫn người đến là có thể đạp bằng dễ dàng, quả thực không đáng nhắc đến”, Tô Ma lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Là Thần Tử của đại giáo biển sao, hắn không biết đã từng nhìn thấy bao nhiêu ngôi sao, từng gặp bao nhiêu thiên tài. Những người ở Địa Cầu còn lâu mới lọt được vào mắt hắn.
“Lệnh cho Thành Hành tiêu diệt phái Sương Diệp từ trên xuống dưới không chừa một ai. Nhưng mấy cô gái kia có nhan sắc thiên phú không tệ, có thể mang về làm vợ lẽ cho bản điện hạ”, Thần Tử Tô Ma ung dung nói.
“Vâng”, thuộc hạ nhận lệnh rời đi.
Lúc này, đỉnh núi Hoành Lan đã biến thành biển máu.
Tinh Tà Kiếm Trận vẫn còn đó, nhưng chỉ có ba bốn thanh thiên kiếm vẫn lơ lửng trên không. Đám người Ma La đáy lòng lạnh lẽo, cho dù bọn họ điều khiển pháp trận thì cũng không làm gì được Thành Hành. Vị thần tướng đỉnh cấp của Vô Cực Tông này quả thực có tu vi quá đáng sợ, gần như không kém gì Thần Tử.
“Tôi cho các cô mười giây suy nghĩ, hoặc là giao ra Diệp Thành, hoặc là chết!”
Thành Hành lạnh lùng nói.
Aokawa Sakura cố gắng giãy giụa trong bàn tay gã, cô ấy chém thiên kiếm ra, nhưng chém vào người thần tướng Thành Hành lại phát ra tiếng lanh lảnh như kim loại va vào nhau, không thể lay động, ngay cả một vết thương cũng không có.
Mấy người Phong Linh, Lâm Cửu Nhi, Thẩm Minh Nhan đều tuyệt vọng trong lòng.
Không chỉ bọn họ.
“Muốn giết thì giết đi, tôi vĩnh viễn sẽ không bán đứng chủ nhân”, giọng nói cô gái run rẩy, cắn chặt răng, gằn từng chữ một.
“Cô là gái hầu của hắn à? Vậy được, bản thần tướng sẽ giết những đồng môn này trước, sau đó nghiền nát sạch sẽ phái Sương Diệp, từ trên mà xuống, cả linh hồn lẫn xác thịt của tất cả bọn chúng. Cuối cùng sẽ xóa sổ các chủng tộc và đất nước trên ngôi sao này. Để tôi xem đến lúc đó cô có nói hay không”, Thành Hành tươi cười nói.
Lúc này, nụ cười của gã trong mắt Sakuara chẳng khác gì ác ma.
" Chủ nhân nhất định sẽ không bỏ qua đâu" Sakuara gằn giọng nói.
" Haha Diệp Thành làm gì được tôi nào?
Bản thần tướng chém giết vo số đệ tử của Sương Diệp, giết bốn năm Nguyên Anh dưới tay hắn, còn bắt cả hầu gái của hắn, như bóp một con kiến, mà có hắn dám lộ mặt đâu. Bản thần tướng tung hoành biển sao, đã từng giết mấy chục Nguyên Anh, sao có thể sợ một Chân Quân nhỏ bé chứ?" thành tướng Thành Hành cười lớn.
Đúng lúc này một giọng nói bình thản vang lên:
" Ồ, vậy sao?"