Đây chính là bước quan trọng nhất để từ cảnh giới Xuất Khiếu lên tới Nguyên Anh – phá Đan tụ Anh, nếu như Kim Đan vỡ nát mà vẫn không thể ngưng tụ ra được nguyên anh, vậy thì Diệp Thành sẽ vướng phải kết cục giống như Vạn Độc Ma Quân năm xưa.
Lúc đó Vạn Độc Ma Quân chỉ cần dốc toàn lực để phá Đan, còn nay, Diệp Thành lại cần đồng thời chống đỡ để mở ra cả chín con đường nối liền với các vị diện, chống chịu sấm sét pháp tắc, đồng thời cần phải điều chuyển chân nguyên, luyện hóa pháp tắc, ngưng tụ Nguyên Anh… Nếu thần thể của Diệp Thành không mạnh mẽ tới mức nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, toàn thân băng cơ ngọc cốt, cả xương cốt lẫn nội tạng đều kiên cố đến mức có thể sánh ngang thần bảo, rắn chắc không thể phá vỡ, cho dù là một chiêu của Chân Tiên Hợp Đạo cũng chưa chắc đã giết được anh, cùng lắm cũng chỉ khiến anh phụt ra vài ngụm máu, thì Diệp Thành khó có thể gắng gượng được tới lúc này.Advertisement
“Khó trách ngàn đời nay lại không có mấy ai tu luyện theo lối hậu thiên mà thành công sở hữu Kim Đan thần phẩm. Đúng là thân thể không đủ vững chắc thì sẽ chẳng thể nào vượt qua được cửa ải chết chóc phá Đan tụ Anh!”. Trong lòng Diệp Thành đột nhiên giác ngộ ra điều này. Ngay cả anh cũng sắp sửa không thể chống đỡ nổi nữa rồi, vậy thì những người khác sao có thể chịu đựng được chứ?Advertisement
“Rắc rắc…!” Vô số thiên dược, chuẩn thần dược mà Diệp Thành dành dụm suốt mấy năm trời liên tục bay ra từ bên trong viên Lưu Ly Như Ý Châu trong ngực, hễ bay tới đỉnh đầu rồi lại đột ngột vỡ vụn, hóa thành vô số giọt dược liệu để tẩm bổ cho cả thần hồn lẫn thân thể của anh. Sau khi để lại nhẫn không gian tại núi Hoành Lan, Diệp Thành bắt đầu sử dụng một viên Lưu Y Như Ý Châu thanh thuần của tiểu thế giới để thay thế làm vật chứa đựng pháp bảo. Cùng lúc đó, Diệp Thành cũng hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngưng tụ cả thảy chín loại thần tắc cùng với tinh, khí, thần bên trong cơ thể. Thành công hay thất bại đều phụ thuộc hết vào lúc này! “Ngưng cho ta…” Diệp Thành hô lớn một tiếng. Cửu chuyển thần đan hoàn toàn vỡ vụn, vô số pháp lực chân nguyên xung quanh Diệp Thành, thần hồn, cùng với khí huyết nhanh chóng tụt xuống. Chỉ thấy ngọn lửa vô tận bên ngoài cơ thể anh nhanh chóng biến mất, ngưng tụ thành một điểm nhỏ bên trong khí hải. Không gian và thời gian trong đại điện Tề Thiên dường như cũng ngưng đọng ngay thời khắc này. Trong không trung chỉ có Diệp Thành vẫn đang ngồi xếp bằng, chẳng khác nào bức tượng thạch cổ xưa đang ngồi tu luyện vậy. “Vù vù vù…!” Bên trong tòa thần điện cổ xưa rộng lớn và nguy nga được tạo thành từ loại hắc thạch không biết tên nào đó, gió ngừng thổi, nguyên khí cũng ngưng kết, bụi bặm phủ đầy đất, thậm chí ngay cả thời gian và không gian dường như cũng ngưng đọng ngay phút giây này, chỉ có mỗi mình Diệp Thành là vẫn đang ngồi xếp bằng giữa không trung. Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút… Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Thành tựa như một tượng đá được nặn từ bùn, quanh người không có lấy một chút hơi thở nào, toàn bộ kim quang đều được thu hết vào trong thân thể, không hề tồn tại bất cứ dao động pháp lực nào, thậm chí sắc da cũng trở nên ảm đạm, tựa như đã chết hàng ngàn hàng vạn năm rồi. Trạng thái này kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Bỗng nhiên một tiếng “ầm” vang lên, thân thể Diệp Thành bỗng nhiên nổ vỡ mạnh mẽ. Tiên cốt màu vàng nhạt, huyết dịch màu canh cùng với nội tạng được bao phủ bởi ánh sáng năm màu đều bị phá tan, máu tươi văng khắp nơi, tung tóe đầy đại điện Tề Thiên, ngay cả đầu của anh cũng chẳng còn được nguyên vẹn, chỉ còn lại duy nhất một quầng sáng vàng vẫn đang không ngừng khuếch đại mạnh mẽ. Bên trong quầng sáng kia mơ hồ có thể nhìn thấy thần hồn của Diệp Thành đang chập chùng, cố dốc hết sức lực để điều hòa luồng nguyên khí dồi dào muốn bành trướng khắp thân thể. “Ngưng…” Một âm thanh mơ hồ truyền ra. “Roạt roạt roạt…” Hết thảy những huyết dịch, xương cốt, nội tạng vụn nát… từ bốn phương tám hướng như chịu sự dẫn dắt của một bàn tay vô hình nào đó, một lần nữa ngưng tụ ngay chỗ quầng sáng màu vàng kia, khôi phục lại thành thân thể thực của Diệp Thành. Nhưng vừa mới ngưng tụ chưa đầy hai ngày, bỗng lại nghe thấy tiếng “Uỳnh”… Thân thể một lần nữa nổ tung, quầng sáng vàng lúc trước lại càng khuếch đại hơn lúc trước, ánh sáng mạnh mẽ bên trong liều mạng dao động, như thể có vô số dòng khí lưu chuyển động bên trong, bất cứ lúc nào cũng muốn phá hủy cả chùm sáng. Nhưng thần hồn của Diệp Thành lúc này vẫn mang vẻ mặt đạm mạc như cũ, chỉ mở miệng hô to một tiếng. Vô số huyết dịch, xương cốt… lại một lần nữa ngưng tụ về, hóa thành thân thể của Diệp Thành. Quá trình ấy cứ thế lặp đi lặp lại đủ chín lần. Thân thể Diệp Thành bị nổ tung chín lần, lần sau lại càng vỡ nhỏ hơn lần trước. Đến lần cuối cùng, gần như chẳng thể nào tìm ra nổi một mảnh vụn xương cốt nhỏ bé, tất cả dường như đã hóa thành bột vụn. Song Diệp Thành vẫn không ngừng gian nan ngưng tụ tất thảy, tuy nhiên, càng về sau thì quá trình ngưng tụ lại càng khó khăn, thậm chí ngay cả thần hỏa phía trên thần hồn của anh cũng có vẻ ảm đạm dần, thần thể ngưng tụ lại ngày càng giống một khối kim cương mang theo tì vết, còn lâu mới có thể mạnh mẽ và đầy tràn được như trước đó. Nhưng Diệp Thành vẫn tiếp tục sử dụng thần thông tối cao, để tất thảy vỡ vụn chín lần, rồi lại xây đắp chín lần.