Mỗi một lần đập đi xây lại như thế, tuy rằng khí tức trong thần thể của anh ảm đạm hơn trước, nhưng sấm sét vô tận đánh xuống cũng mang theo rất nhiều pháp tắc, hằn sâu dấu vết vào bên trong thần thể, khiến cho thần thể như phát ra hơi thở cổ xưa, mang theo một cảm giác mênh mông vô tận, vĩnh hằng bất định. Hơn thế, nhưng pháp tắc kia không chỉ tiến vào trong thân thể, đồng thời cũng truyền đến tận chân nguyên và thần hồn, khiến chùm sáng màu vàng kia cũng dần dần thu nhỏ.
“Uỳnh…!” Vào lần tái sinh thứ chín, chùm sáng vàng bên trong thân thể Diệp Thành cuối cùng cũng thu nhỏ đến cực điểm, chỉ to chừng một quả trứng ngỗng, Chùm sáng vàng kim kia phát ra ánh sáng nhu hòa, hệt như một chiếc cuống rốn. Trong đó, hơi thở tạo hóa kì diệu vô tận không ngừng dao động mạnh đang mạnh mẽ phát sinh kỳ tích mà không người nào trên đời biết tới. “Thịch…” Một tiếng động nhè nhẹ vô cùng mơ hồ đang truyền đến từ trong cuống rốn màu vàng kim kia, tựa như nhịp tim của trẻ sơ sinh vậy. Ngay sau đó… “Thịch thịch thịch…!” Tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư… Tiếng phía sau nghe to và rõ hơn tiếng kề trước, đến cuối cùng, âm thanh ấy chẳng khác nào tiếng động của thần, vang dội khắp đất trời, tất thảy sinh vật trong trăm dặm quanh đây đều bị chấn động đến mức toàn thân rã rời. “Ầm ầm…!” Khi âm thanh thứ chín truyền tới. Tất thảy ma vật có cảnh giới từ Nguyên Anh trở xuống đồng thời bị chấn động nghiền ép thành bột mịn, ngay cả ma vật có cảnh giới Nguyên Anh cũng bị chấn động đến mức thất khiếu chảy máu, bản thân bị thương nặng, chúng vô cùng sợ hãi, điên cuồng chạy ra ngoài. Ngay cả mấy con yêu ma thực lực mạnh trốn trong Minh giới, cùng thần hồn của Thần Tử Vạn Yêu cũng đồng thời bị chấn động đến mức xuất hiện, chúng đều trợn mắt há hốc miệng nhìn Diệp Thành. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Thần Tử Vạn Yêu không kìm được mà hỏi thành lời, hắn bị trấn áp trong Minh giới hơn một năm nay, gần như chẳng hiểu rõ gì về những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài. Trọng Lâu và Lục Nhĩ Mi Hầu cũng khua tay chân loạn xạ, khàn khàn thốt ra mấy câu không rõ nghĩa: “Chủ nhân… chắc là đang độ kiếp… lên Nguyên Anh!” Tuy rằng lúc trước thân thể của chúng đã vụn nát, ngay cả thần hồn cũng bị thần tướng Doãn Hải chém giết, nhưng sau khi được tẩm bổ trong Minh giới mấy tháng vừa qua, chúng gần như đã khôi phục lại, không chút tổn thương, thậm chí còn mạnh mẽ hơn lúc trước. “Độ kiếp lên Nguyên Anh? Không ngờ trước kia thằng nhóc này lại chỉ có cảnh giới Xuất Khiếu?”, Thần Tử Vạn Yêu sợ đến mức ngây người. Trước kia hắn luôn cho rằng Diệp Thành là Thần Tử Nguyên Anh có Kim Đan thần phẩm, chẳng qua tu vi thâm sâu hơn hắn, tư chất bẩm sinh cao hơn hắn, còn là truyền nhân của tiên tông hay thánh địa nào đó. Lại không ngờ rằng, Diệp Thành thật sự chỉ là một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu, đến bây giờ mới ngưng tụ nguyên anh. “Thế gian này lại có một Chân Quân có thể quét sạch gần trăm Nguyên Anh, ngat cả đường đường Thần Tử như ta cũng đánh bại một cách dễ dàng ư?”, Thần Tử Vạn Yêu hãi hùng: “Chẳng lẽ thánh địa, tiên tông ở nơi sâu nhất trên những tinh vực kia lại khủng bố tới vậy? Chỉ một tên tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu cũng có thể nghiền ép cả Thần Tử Nguyên Anh của tinh hà ngoại vực chúng ta?” Lần đầu tiên Thần Tử Vạn Yêu cảm thấy e sợ Diệp Thành từ tận đáy lòng, hoặc có thể nói là hắn sợ hãi tông môn xa xưa có thực lực sâu đến khó lường, và nguy nga phía sau Diệp Thành. Ở trước mặt tông môn mới chỉ lộ ra một chút xíu mà đã kinh trời động đất thế kia, thì Vạn Yêu Môn của hắn chỉ thuộc vào loại yếu ớt nhỏ bé đến mức chẳng thể chịu nổi một chiêu. Nếu tông môn của Diệp Thành phái bừa một đại năng tới, e là người kia chỉ cần duỗi một ngón tay cũng có thể dễ dàng nghiền nát toàn bộ Vạn Yêu Môn mất rồi. “Nhưng cũng lạ ghê, hắn ta ngưng tụ loại nguyên anh gì vậy nhỉ? Với tư chất trời sinh đáng sợ của hắn, ít nhất cũng phải nắm giữ thần tắc, thậm chí còn chẳng phải chỉ là một loại? Lúc mà Thần Tử chúng ta ngưng tụ nguyên anh thì trên bầu trời sẽ xuất hiện dị tượng cộng hưởng cùng với pháp tắc thiên địa. Theo lẽ thường mà nói, nếu số lượng dị tượng xuất hiện càng nhiều, phạm vi càng lớn thì càng chứng tỏ nguyên anh sắp ngưng tụ được càng mạnh. Nhưng sao lại không thấy bất cứ dị tượng nào, hay là đã thất bại rồi?” Thần Tử Vạn Yêu chợt nảy sinh nghi hoặc trong lòng. Ngay sau đó, chỉ thấy phía sau Diệp Thành bỗng nhiên xuất hiện một con sông dài dằng dặc với sóng nước đen cuồn cuộn, nước trong dòng sông ấy đen ngòm đang rầm rầm chảy xuôi, mang theo hơi thở Huyền Minh có thể khiến vạn vật cảm thấy rét lạnh. Thần Tử Vạn Yêu bỗng nhiên mở mắt trừng trừng. Không, không chỉ có phía sau Diệp Thành… Mà khoảng không bên trên vùng đất tiên cũng hiện lên một con sông với dòng nước đen ngòm không biết dài tới bao nhiêu vạn dặm, nước Huyền Minh bên trong không ngừng khuấy động, hóa thành con sóng khổng lồ vắt ngang bầu trời. Dị tượng khi ngưng tụ nguyên anh xuất hiện rõ ràng, hơn nữa còn to lớn tới vậy, gần như phủ cả vùng đất tiên này. Nhưng đây mới chỉ là cảnh đầu tiên, sau đó, một ông lão tóc xanh nước biển đột ngột xuất hiện từ trong tầng mây cao ngút. Vô số luồng khí tức thời gian từ trên cao đổ xuống, mỗi một luồng có thể dễ dàng chém chết Kim Đan.