Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 186: Hồ lô

Chương 186: Hồ lô

Thịnh hội?
Ba vị trí đầu?
Ban thưởng đan dược?
Liên quan đến tiền đồ tương lai?
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, trong lòng lóe lên vô số suy nghĩ.
"Đại ca nói thế là có ý gì?"
"Có một loại đan dược tên là Cố Nguyên đan, đúng như kỳ danh, chính là có tác dụng củng cố căn cơ."
"Ha?"
Vẻ mặt Tô Đình mờ mịt, sau đó ánh mắt dần dần trở nên quái lạ.
Nhưng ông lão còn không biết, vẫn từ từ nói: "Tán tu giống như ngươi khác với đệ tử từ các tông môn Thánh địa Đạo môn, lúc đầu không có danh sư giáo dục, sau đó còn phải tự tìm tòi, trên đường tu hành sẽ khó tránh khỏi có chỗ sai lầm. . . Mà ở Thánh địa Đạo môn, trưởng bối đều là người có học thức uyên bác, đạo hạnh cao thâm, dạy truyền lại đều là tâm huyết tông môn nghiên cứu cả ngàn năm, chưa từng sai lầm."
Ông ta lại nhìn về phía Tô Đình, bình tĩnh nói: "Tuy rằng ngươi ngưng tụ đạo ý, cực kỳ bất phàm, nhưng khó tránh sẽ có sai lệch, mà đan dược kia có thể bù đắp cho tiền kỳ của ngươi không đủ, nghĩ như vậy có động lòng không?"
Động lòng khuê nữ ngươi ấy!
Tô Đình suýt nữa đã mắng ra thành tiếng, trong lòng thầm nói: "Tô mỗ có căn cơ vững chắc, cần đan dược cái rắm ấy?"
Lúc trước lão đầu này nói về tiền đồ tương lai, thực sự đã dọa hắn sợ hết hồn, còn tưởng rằng liên quan đến quy tắc thế đạo gì hiện nay, nhưng nghe nói là tác dụng củng cố căn cơ, trong lòng thật sự không biết nói gì.
Tô mỗ tu hành chính là Lôi Bộ chân truyền, mà còn có cả Lục Áp truyền thừa, dù không có danh sư giáo dục, chỉ có thể tự mình tìm tòi, nhưng hồ lô trong đầu của hắn lại giống như ngọn đèn sáng chỉ đường, phàm là việc tu hành, nếu hắn có một tia sai lệch thì Lục Áp truyền thừa sẽ xuất hiện biến hóa.
Chính bởi vậy, Tô Đình một đường đi tới, thuận buồm xuôi gió, không xảy ra sai lầm gì.
Vậy nên đan dược này gọi là củng cố căn cơ, đối với hắn kỳ thực cũng chỉ là một viên thuốc bổ mà thôi.
"Không đúng, ông lão này liên tục hai lần nói đâu đâu ấy, giống như đang muốn chơi ta?"
Trong lòng Tô Đình lóe lên suy nghĩ như vậy, đang muốn lên tiếng thì ông lão lại nói tiếp.
"Lần này những người đạt được ba vị trí đầu sẽ nhận được đan dược củng cố căn cơ, mà ngươi ngưng tụ đạo ý, tiềm lực cực cao, nếu như có thể đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội, như vậy một lò đan dược này. . ."
"Phẩm chất càng thượng đẳng? Hay là sẽ được Tiên đan thần dược khác?" Tô Đình hỏi.
"Ba vị trí đầu được ban tặng đan dược. . ." Ông lão nhìn Tô Đình một cái, nói: "Phẩm chất cũng không không giống."
". . ." Trong lòng Tô Đình luôn cảm thấy lão đầu này có ý định trêu chọc chính mình, không khỏi thầm mắng một tiếng.
"Thế nhưng. . ."
"Lại thế nhưng cái gì?"Khóe mắt Tô Đình thoáng co giật.
"Thế nhưng thứ tự không giống, vật đựng đan dược cũng sẽ có sự khác biệt."
"Ha, đan dược gì ta còn không lọt mắt, Tô mỗ còn muốn vật đựng đan dược làm gì?"
"Vật đựng đan dược không chắc sẽ chênh lệch so với đan dược?"
"Có ý gì?"
"Các đời tới nay, người giống như ngươi có mắt mà không nhìn ra bảo vật vốn đếm không xuể." Ông lão bỗng nhiên vuốt râu cười nói: "Quốc sư ban xuống chính là đan dược, nhưng trên thực tế, vật đựng đan dược mới thật sự là bảo bối, chỉ là, qua nhiều lần thịnh hội tới nay, có rất ít người ý thức được điểm ấy, thông thường đều không thể chờ đợi được mà ăn vào đan dược luôn, sau đó để lại hồ lô lại."
"Ồ?" Tô Đình kinh ngạc nói: "Hồ lô? Bảo bối?"
"Không sai." Ông lão liếc hắn một cái, ý cười ngâm ngâm nói: "Lão phu thấy ngươi hình như có tình cảm đối với vật như hồ lô này, cứ luôn nhớ thương hồ lô của ta, thế nhưng ta phải nói với ngươi, hồ lô dành cho ba vị trí đầu sẽ không kém cái của ta, mà người đứng đầu thịnh hội, hồ lô kia lại càng bất phàm, chất liệu thượng đẳng, phẩm chất càng cao, dù chưa qua tay cao nhân luyện chế, cũng có thể có thể so với pháp khí thượng đẳng, gần như pháp bảo."
"Cái này. . ."
Tô Đình sáng mắt, trong lòng nhanh chóng suy tính.
Trước mắt đạo hạnh của hắn đã đến tầng ba, mà trình độ phi kiếm từ từ tăng lên, không lâu sau là có thể đạt đến bản lĩnh cách trăm bước giết người, có thể nói là đại thành.
Đến bước kia, phi kiếm tầm thường có lẽ sẽ được luyện thành bản mệnh phi kiếm, đến cảnh giới Dương Thần, thậm chí có thể ngàn dặm giết người.
Nhưng Tô Đình không muốn phi kiếm, mà là Trảm Tiên Phi Đao!
Trảm Tiên Phi Đao này cần có lọ chứa đựng.
Nếu như có hồ lô có phẩm chất thượng đẳng, tự nhiên là tốt nhất.
Hắn sở dĩ luôn nhớ nhung hồ lô của lão đầu này, chính là muốn luyện chế Trảm Tiên Phi Đao bước kế tiếp.
Lúc này ông lão nói thế, không khỏi khiến ý niệm trong lòng hắn hỗn loạn.
Vừa mới buồn ngủ đã đến đưa gối?
Luôn cảm thấy việc này giống như không đơn giản?
"Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, giống như vật gì đều là của ngươi vậy."
Ông lão bỗng nhiên nói: "Suy nghĩ này của ngươi phải đổi sửa lại. . . Lại không nói ngươi có thật sự có thể dành được vị trí người đứng đầu hay không, dù ngươi may mắn giành được vị trí người đứng đầu thịnh hội, nhưng hồ lô kia có thể tới tay hay không, cũng còn phải xem bản lãnh của chính ngươi?"
"Ồ?"
Tô Đình nhăn trán một cái, nói: "Vì sao lại nói thế?"
Ông lão nói rằng: "Các đời tới nay, không ít người nhận được đan dược, sau khi ăn vào đều để hồ lô lại, trong đám người này được phân thành hai loại người."
Tô Đình hỏi: "Hai loại người nào?"
Ông lão bình tĩnh nói: "Loại thứ nhất là ngu xuẩn, căn bản không nhìn ra giá trị của hồ lô, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm đan dược kia, sau khi được đan dược thì hài lòng, căn bản không để ý đến hồ lô."
Tô Đình nghe đến đó, không khỏi nghĩ tới câu chuyện "Lấy gùi bỏ ngọc", khi hắn đang muốn nói chuyện, đã thấy ánh mắt ông lão quái lạ, nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt này cực kỳ quái dị, rất giống như muốn nói nếu chính mình không nghe được lời nhắc nhở của ông ta, nhất định sẽ thành loại ngu xuẩn này?
Dựa vào, ông lão khốn nạn này, mắt mờ chân chậm, hiển nhiên vẫn không lãnh hội được sự thông tuệ của Tô mỗ.
"Vậy loại thứ hai?"
"Loại người thứ hai thì hơi thông minh hơn một ít, muốn mang hồ lô đi, nhưng cũng không mang đi được."
"Ồ?" Tô Đình kinh ngạc nói: "Không phải nói hồ lô là vật ban thưởng sao?"
"Ban xuống chính là đan dược, còn hồ lô thì phải xem bản lĩnh của ngươi."
"Bản lĩnh gì?" Tô Đình hỏi.
"Trên hồ lô có một loại trận pháp kỳ dị, ngươi mở trận pháp ra mới có thể khiến hồ lô biến thành của mình."
"Đây là đạo lí gì?"
"Lão phu cũng không biết."
Nói tới đây, ánh mắt ông lão trở nên vô cùng bất định, ngữ khí trầm thấp, nói: "Lão phu cũng không biết, cái gọi là thịnh hội của Thủ Chính Đạo môn này rốt cuộc có suy tính và có mục đích gì. . ."
Nghe đến câu này, trong lòng Tô Đình không khỏi rùng mình.
"Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng." Ông lão liếc hắn một cái, chậm rãi nói rằng: "Trận thịnh hội này, quốc sư có mục đích gì, lão phu không biết. Thế nhưng, lão phu biết, chí ít đối với những người trẻ tuổi các ngươi thì không có chỗ xấu, chỉ có chỗ tốt."
"Thật chứ?"
"Lão phu lừa ngươi làm chi?"
"Việcnayf ngược lại cũng đúng."
Trong lòng Tô Đình trầm ngâm, mặc kệ quốc sư ôm ý nghĩ thế nào, nhưng ít ra lần thịnh hội này không dễ bỏ qua.
Pháp môn lấy ra dược lực từ Long Hổ Huyền Đan, Tô Đình cũng không để vào mắt.
Cái gọi là đan dược củng cố căn cơ, Tô Đình cũng không để vào mắt.
Thế nhưng bảo bối chưa qua luyện chế đã có thể so với pháp khí thượng đẳng, ngược lại có thể tranh cướp một phen.

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất