Chương 187: Ái biệt ly
Lời nói đã xong.
Sắp đến lúc ly biệt.
Tỷ đệ hai người đều vô cùng không nỡ.
Sinh ly tử biệt khó tránh khỏi chuyện đau lòng khó chịu.
Cũng may tỷ đệ hai người chỉ tạm thời chia xa mà không phải sinh tử khác biệt, âm dương chia cách, lần này tách ra, nhưng sẽ có thời điểm gặp mặt.
Nhưng việc ly biệt vẫn khó tránh khỏi khó chịu.
"Tiểu Đình."
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, đệ mặc thêm chút quần áo, ngày sau nấu cơm giặt quần áo cũng cần cẩn thận, tỷ không ở bên cạnh, mọi việc đệ phải cẩn thận, hơn nữa. . ."
Tô Đình nghe vào trong tai, trong lòng chợt thấy đắng chát.
Từ khi hắn xuyên qua tới nay, khi tỉnh lại lần đầu tiên chính là nhìn thấy biểu tỷ.
Nhiều ngày trước, hắn bị bệnh liệt giường, đều là do biểu tỷ chăm sóc.
Sau đó uống vào nước phù, xúc động Lục Áp truyền thừa, thân thể bắt đầu khôi phục, tỷ đệ hai người mới thật sự sống nương tựa lẫn nhau.
Mãi đến ngày này, hai người đột nhiên ly biệt, khó tránh khỏi không nỡ.
Đối với Tô Đình mà còn như vậy, huống hồ là Tô Duyệt Tần?
Dù nhiều năm qua Tô Đình bị bệnh liệt giường, nhưng dù sao cũng là nam tử trong nhà, ở thế đạo này, nam tử chính là người trụ cột trong nhà. . . Mà ở trong lòng Tô Duyệt Tần, Tô Đình chính là trụ cột.
Những năm gần đây, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đột nhiên chia ra, trong lòng thật sự phức tạp khôn kể.
Đặc biệt là trong trường hợp hai người không hề chuẩn bị cho sự ly biệt này, nên là khó bỏ nhất.
Từ hôm qua khi nghe nói ông lão đề cập tới Hoán Hoa các đến nay, cũng mới chỉ qua một đêm, tỷ đệ hai người chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly biệt, lúc này lại phải đối mặt với chuyện này.
"Mua quần áo mới, không được làm bẩn, không dễ giặt sạch."
"Ăn đồ vật không được quá cay, phải thanh đạm chút."
"Sau này đệ một thân một mình, ngân lượng cũng không cần quá mức tiết kiệm."
Tô Duyệt Tần liên miên cằn nhằn, nói rất nhiều.
Tô Đình hít sâu một hơi, thầm than một tiếng.
Những việc vặt này, kỳ thực đối với người tu hành như hắn thì căn bản không cần nhắc tới, chỉ là giờ khắc này nghe tới, trong lòng lại có chút khó chịu.
Từ Lạc Việt quận đi tới Khảm Lăng, chính là vì muốn cầu lấy Liệt Nguyên Hỏa Mộc, phải áp chế hàn khí cho biểu tỷ. Sau khi đổi được Liệt Nguyên Hỏa Mộc, Tô Đình vốn muốn muốn dẫn biểu tỷ đi chu du thiên hạ, tìm kiếm phương pháp chữa bệnh.
Ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện "Ly biệt".
Chỉ là đêm qua nghe nói ông lão đề cập tới Hoán Hoa các, mới đột nhiên ý thức được, tỷ đệ hai người cần chân chính phân biệt.
"Tạm thời phân biệt là vì tương lai."
Tô Đình hít sâu một hơi, nhìn về phía Tô Duyệt Tần, nghiêm túc nói rằng: "Nếu như không thể trị Hàn Đỉnh thân, nếu như không thể bước lên con đường tu hành, sẽ khó tránh khỏi sinh ly tử biệt, đó là vĩnh viễn ly biệt. . . Mà bây giờ chia cách chỉ là tạm thời, chỉ cần nắm chắc cơ hội, tuổi thọ lâu dài, ngày sau lo gì không thể dài lâu?"
Lời nói này, lúc trước hắn từng nói cùng biểu tỷ, cảm xúc không sâu.
Nhưng khi đến lúc chân chính chia xa, chính hắn đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, trong lòng không vui, nhẹ buông tiếng thở dài, giơ tay chạm lên khóe mắt, lau đi nước mắt.
Tô Đình thở dài một tiếng.
Từ khi bước lên con đường tu hành tới nay, có thể nói là tâm tưởng sự thành, hiếm khi gặp ngăn cách, nhưng trên thực tế, vẫn có rất nhiều chuyện mà ngay cả hắn cũng không thể ra sức.
. ..
Trong viện, một chiếc xe kéo lơ lửng ở bên trong, cách mặt đất nửa thước.
Xe kéo này vô cùng tinh xảo, trang trí cũng khá đẹp, nhưng lại chưa hiện ra thần quang, hiển nhiên cũng là bảo bối nội liễm.
Mà bức tranh đó treo ở trên xe kéo, được mở ra.
Nữ tử áo đỏ trên tranh này thấy tình cảnh ly biệt, thần sắc hoảng hốt, thấp giọng thì thầm: "Thế gian này có tám nỗi khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ thủ uẩn. . . Đây chính là ái biệt ly?"
Nàng khẽ thở dài, nhìn về phía Tô Duyệt Tần, trong lòng hơi thương tiếc.
Dù sao Tô Đình cũng là người tu hành, cũng rất có chủ kiến, dù sau này một thân một mình lang bạt thiên hạ, cũng có thể ăn sung mặc sướng.
Nhưng Tô Duyệt Tần không giống, tính tình nàng nhu nhược, coi Tô Đình là chỗ dựa, ở hoàn toàn không có chuẩn bị này, nàng lại ly biệt cùng Tô Đình, trong lòng giống như mất đi trụ cột, khó tránh khỏi sẽ hoảng sợ bất an.
Huống chi, Tô Duyệt Tần không có đạo hạnh như Tô Đình, cũng chưa từng thấy cảnh đời, dù nàng có thông tuệ, nhưng rốt cuộc kiến thức quá nông, không có sức lực.
"Vào Hoán Hoa các, ta sẽ đi theo nàng nửa tháng."
Nữ tử áo đỏ nhìn về phía ông lão, bình tĩnh nói: "Sau nửa tháng, chờ nàng quen thuộc Hoán Hoa các, ngươi đón ta về Nguyên Phong sơn."
Ông lão nghe vậy, lộ ra vẻ khó khăn, thấp giọng nói: "Chúng ta mang cô nương này tới Hoán Hoa các xong, tự có người Hoán Hoa các thay nàng áp chế hàn khí, cũng không cần ngươi giúp đỡ, nếu đã như vậy, ngươi đi theo vi phụ về núi đi."
Nữ tử áo đỏ lạnh nhạt nói: "Nếu dự định làm người tốt, cũng không thể làm một nửa, đến Hoán Hoa các, ta muốn làm bạn với nàng nửa tháng. Việc này ta đã quyết định, chỉ là nhắc nhở ngươi một tiếng, để ngươi nửa tháng sau lại đến tiếp ta, cũng không phải thương lượng cùng ngươi."
Ông lão hơi chút chán nản, nói: "Biết rồi."
Dù ông ta có đạo hạnh cao thâm, dù ông ta quyền cao chức trọng, dù có thể quấy phong làm vân, thậm chí cũng có thể hô mưa gọi gió, nhưng ở trước mặt khuê nữ của mình, xưa nay đều vô lực như vậy.
Nghĩ như vậy, ông ta lại nghiêng đầu nhìn về phía Tô Đình, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Nhất định là vì khuê nữ của mình thấy hai người này lưu luyến không rời, trong lòng ghen tỵ mới lại sửa lại suy nghĩ.
Tên tiểu tử vô liêm sỉ!
. ..
Thời tiết nhẹ nhàng thoải mái.
Trời xanh mây trắng.
Ông lão chính là Chân nhân đã tu thành Dương Thần, pháp lực cao thâm, đạo hạnh phi phàm, chỉ cần duỗi tay vung lên, phong vân đã cuồn cuộn.
Toà xe kéo này bay lên trời!
Tô Đình đứng trên mặt đất, ngửa mặt nhìn trời, tâm tình nặng nề.
Mà ở trên xe kéo, Tô Duyệt Tần cúi đầu xuống, hai mắt đỏ hồng, nước mắt óng ánh, khẽ che miệng.
Tô Đình hít một tiếng, hơi trầm mặc.
Dừng chốc lát, hắn hít sâu một cái, vận Chân khí, quát lên: "Tỷ, lần này ngươi đi, chữa khỏi Hàn Đỉnh thân, nhớ phải nắm chặt cơ hội, có thể tu hành, ngày sau tu hành thành công, tỷ đệ chúng ta nhất định có thể gặp mặt. . ."
Giọng nói của Tô Đình dùng Chân khí bao vây, truyền trên trên không, vang vọng bát phương.
Trên xe kéo, âm thanh của Tô Đình truyền vào ở trong.
Nữ tử áo đỏ nghe vậy, ánh mắt hơi nhu hòa.
Ông lão giống như cũng khá tán thưởng, nói với nữ tử áo đỏ: "Thiếu niên này nhìn như vô lại, nhìn như vô liêm sỉ, nhìn như xốc nổi không thành thật, kỳ thực cũng là người trọng tình trọng nghĩa."
Nữ tử áo đỏ không nghe ra nghĩa bóng trong lời nói này, chỉ gật đầu nói: "Những ngày qua, tính tình của hắn, ta ngược lại cũng hiểu rõ một chút, dù hắn ở bên ngoài gian xảo giả dối thế nào, đối với tỷ tỷ của hắn thì là chân tâm."
Tô Duyệt Tần hơi ló đầu, xem xuống phía dưới.
Nàng chỉ nhìn thấy mây mù mông lung, đã không nhìn thấy Tô gia ở Khảm Lăng phía dưới, càng không nhìn thấy Tô Đình thân ảnh.
Nhưng mà âm thanh do Tô Đình dùng Chân khí bao vây vẫn truyền lên không trung.
"Đợi thêm một khoảng thời gian, chờ đạo hạnh của ta cao chút, luyện thành bảo vật, ta sẽ đi Hoán Hoa các tìm tỷ."
Giọng nói của Tô Đình truyền đến, làm trong lòng người yên tâm hơn rất nhiều.
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nhẹ nhàng mím môi môi, nhẹ giọng nói: "Được."
Một tiếng khẽ nói, nhu nhược không gì sánh được, ở trong trời cao lập tức tản ra.
Nhưng ánh mắt nữ tử áo đỏ hơi ngưng tụ, duỗi vung tay lên.
Âm Thần nhất thời lan ra một tia, bao lấy thanh âm này, hạ xuống đám mây.
Tô Đình trên đất chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng khẽ nói nhu nhược, trong lòng nhất thời cũng yên ổn hơn rất nhiều.
"Sớm ngày tu hành thành công, mới có thể đón biểu tỷ về."
Tô Đình nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này, ngoài sân bỗng cuốn lên một cơn gió.
Tiểu tinh linh điều động phong châu, vội vội vàng vàng bay vào, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ kinh hãi.
* * *