Chương 198: Sát cơ
Trong kinh thành, có một nhánh binh mã đảm nhiệm chức vụ tuần phòng, bảo vệ trật tự kinh thành.
Mà một nhánh binh mã này, chính là do Đại tướng quân Thạch Niên Tích quản lý.
"Tiểu tử!"
Thạch công tử cười lạnh thành tiếng, nói: "Hai quyền khó địch bốn tay, mặc kệ ngươi có bản lĩnh cao đến đâu, có thể lấy một địch một trăm hay không?"
Lấy một địch một trăm, mà một trăm địch thủ này lại không phải dân chúng tầm thường.
Đội ngũ trước mắt có tới mấy chục người, đều là tinh nhuệ trong quân, khoác khôi đeo giáp, lưỡi dao sắc bén, nghiêm chỉnh huấn luyện, cũng có thể phối hợp được với nhau, trong đó còn có không ít người có trình độ võ học thâm hậu, không ít người có thể vận chuyển khí huyết, thậm chí có vài vị đã tu thành nội kình.
Bản lĩnh cao thì có thể làm sao?
Thạch công tử nhìn về phía hai con ngựa giống như nhìn vật trong túi.
"Chậm đã."
Hán tử trung niên đã gãy tay kia vội vàng tiến lên, thấp giọng nói: "Không cần lỗ mãng."
Võ đạo Đại tông sư, ở trình độ võ học dĩ nhiên đã đạt tới đỉnh phong, được xưng là ở trong thiên quân vạn mã có thể lấy thủ cấp của địch, tới lui tự nhiên, không thể chống đối.
Dù lời đồn có lẽ hơi khuyếch đại, dù hắn hắn cũng chưa từng từng gặp phải võ đạo Đại tông sư.
Nhưng võ đạo đạt đỉnh, ở trong mắt người tập võ như hắn vốn là nhân vật như thần thoại vậy.
Sau khi suy đoán thiếu niên này là võ đạo Đại tông sư sau, hán tử trung niên này đã mất đi suy nghĩ chống lại hắn, chỉ một lòng muốn lui bước.
Dù trước mắt có gần một trăm tinh binh, nhưng hắn cũng không cho là đám người này thật sự có thể vây giết một vị võ đạo Đại tông sư ở đây.
Huống chi, lùi một bước để nói, cho dù thật sự có thể vây giết một nhân vật như vậy, những tinh binh này sẽ tổn hại bao nhiêu người?
Vì hai con ngựa mà phải trả giá lớn như thế cũng quá không khôn ngoan!
"Ngươi đá vào tấm sắt rồi." Người trung niên cắn răng nói: "Không thể làm bừa."
"Làm bừa?" Thạch công tử lạnh giọng nói: "Ngày hôm nay hai con bảo mã này, hắn chính là đưa cho ta, ta cũng phải đánh gãy tay chân hắn mới có thể giải được mối hận trong lòng."
Tô Đình liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Trước mắt có mấy chục tinh binh, thực sự là vô cùng bất phàm, dù thực sự là võ đạo Đại tông sư đến đây, cũng phải kiêng kỵ, tuy nhiên chỉ là hơi kiêng kỵ một chút, nhưng không đến mức sẽ bị thua.
Mà bản lĩnh của Tô mỗ hắn bây giờ đã lợi hại hơn võ đạo Đại tông sư nhiều, ngay cả mấy chục người này, cũng thật sự không hạ nổi hắn.
Chỉ có điều, Tô mỗ luôn luôn làm người khiêm tốn, thậm chí đã muốn bỏ qua cho đối phương một hồi, nhưng những kẻ con nhà giàu này, vì sao cứ phải bắt nạt người đàng hoàng?
"Đã nói là không biết sống chết mà."
Tô Đình hít một tiếng.
. ..
Trong Nguyên Phong đạo quan.
Dư Nhân đột nhiên mở mắt, ánh mắt ngưng lại, cau mày nói: "Nhị lão gia xảy ra chuyện rồi."
Hắn đang muốn đứng dậy, đi giúp đỡ Tô Đình.
Nhưng đúng lúc này, lại có một đạo sĩ tuổi còn trẻ đi vào trong quan, cười lắc đầu, nói: "Không đáng ngại."
Vị đạo sĩ này rõ ràng là đạo sĩ Nguyên Phong sơn ở trên cửa thành khuyên bảo lão đạo Ty Thiên giám kia.
Dư Nhân thấy hắn, vội vàn thi lễ, chào một tiếng sư huynh.
Vị sư huynh này lớn tuổi hơn một chút, nhìn về phía phương hướng Tô Đình, cười nói: "Hơn một trăm tinh binh, đặt ở 800 năm trước, khi Thiên Đình chưa định, thiên cơ hỗn loạn, sát ý trong quân cùng thiên cơ kết hợp lại có uy năng vô cùng, thậm chí cả Thượng nhân đã tu thành Âm Thần, hay người tu đạo tầng ba tầm thường đứng dưới sát ý trong quân đều sẽ tán loạn pháp ý."
Dư Nhân nghe vậy, ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bây giờ dù sao thiên cơ cũng không còn hỗn loạn như 800 năm trước."
Người sư huynh này cười nói: "Không sai, sát ý trong quân bây giờ cùng năm đó không giống, đối với người tu đạo mà nói, không còn là thứ khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật như vậy. . . Huống chi, nghe nói vị nhị lão gia này, chính là ngưng tựu thiên ý, có thể nói là kỳ kiệt, dù là ở 800 năm trước, hơn trăm tinh binh cũng đều không thể làm pháp của hắn ý tiêu tan."
Dư Nhân nghe hiểu ý của sư huynh, kinh ngạc nói: "Ý của sư huynh là không cần ra tay? Nhưng hơn một trăm tinh binh này đấu với võ đạo Đại tông sư, đều có thể tạo thành uy hiếp, mà người tu đạo tầng ba khi chính diện nghênh địch, vẫn không lợi hại như võ đạo Đại tông sư."
Vị sư huynh này cười gật đầu, nói rằng: "Nếu thật sự có võ đạo Đại tông sư rơi vào vòng vây của hơn một trăm tinh binh này, cũng chưa chắc thật sự nguy hiểm đến tính mạng . Còn vị nhị lão gia của chúng ta này cũng không phải người tu đạo tầng ba tầm thường có thể so với, bản lĩnh của hắn kỳ thực lợi hại hơn nhiều so với võ đạo Đại tông sư, thậm chí sẽ không kém Thượng nhân đã tu thành Âm Thần. . ."
Dư Nhân trầm ngâm nói: "Mặc dù hắn có bản lĩnh, nhưng lúc này có chút phiền phức, chúng ta làm vãn bối nếu khoanh tay đứng nhìn, có vẻ không tốt lắm?"
Sư huynh cười nói: "Lúc này thế cuộc không giống, nhị lão gia muốn lấy thân phận tán tu để đi tham dự thịnh hội, tốt nhất là không nên dây dưa quá nhiều. Lúc trước đón hắn đi vào, tỉ mỉ kể rõ chuyện về thịnh hội do Ty Thiên giám tổ chức cho hắn biết đã là ngoại lệ."
Dư Nhân cau mày nói: "Như vậy. . ."
Sư huynh cười nói: "Ty Thiên giám quản lý toàn bộ trật tự của triều đình Đại Chu, nếu như ở trong kinh thành, ở ngay trong sào huyệt của chính mình mà còn có người tu đạo có thể dễ dàng nhấc lên sóng gió, đại khai sát giới, thì không khỏi quá buồn cười."
. ..
Gần một trăm tinh binh, quân liệt chỉnh tề.
Bọn hắn không nói một lời, nghiêm nghị lạnh lẽo.
Những tinh binh này mặc khôi giáp trầm đen, bên hông đeo cương đao.
Dù không mở miệng, nhưng cũng có một luồng thái độ nghiêm nghị.
Đây là quân uy!
Dù là hai con ngựa, hay năm con tiểu quái, đều có cảm giác buồn bực bất an, hoảng sợ thất thố.
Dù tiểu tinh linh là thần thai, cũng có vẻ đứng ngồi không yên.
Chỉ có Tô Đình vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Quân uy?"
"Uy thế như hổ uy?"
"Ngược lại cũng thực sự làm người thấy nặng nề."
Nghe đồn ở 800 năm trước, sát ý trong quân dung nhập cùng thiên cơ, người trong quân thậm chí căn bản không cần động thủ, chỉ dùng quân uy cũng đủ khiến người tu đạo tầm thường nghe tiếng đã sợ mất mật, vì đó không còn chút sức lực nào.
Nhưng bây giờ Tô Đình chỉ thấy bầu không khí hơi hơi nghiêm túc vắng lặng một chút.
"Chu đại ca!"
Tên Thạch công tử kia nhìn về phía người lĩnh quân, kêu lớn: "Người này cực kỳ tùy tiện, dám gây hấn kinh thành, không chỉ muốn giết ta, càng đả thương Lương thúc, ngươi mau chóng bắt hắn về!"
Thống lĩnh họ Chu ánh mắt trầm ngưng, nhìn về phía hán tử trung niên kia, thấy đối phương ôm cánh tay nhỏ, hiển nhiên đã bị đánh gãy, ánh mắt phát lạnh.
Hán tử trung niên thở dài trong lòng, chỉ thấp giọng nói: "Cẩn thận, hắn rất có thể là võ đạo Đại tông sư."
Con ngươi vị thống lĩnh họ Chu này đột nhiên co rụt lại.
"Võ đạo Đại tông sư?"
Thống lĩnh họ Chu nặng nề nói: "Ta đã tu thành nội kình tám năm, đến nay vẫn không tìm thấy ngưỡng cửa kia, hôm nay cũng muốn dựa vào hơn một trăm tinh binh này dể ước lượng xem một võ đạo Đại tông sư có sức nặng thế nào."
Tướng sĩ đằng trước nghe nói tới danh xưng võ đạo Đại tông sư thì hai mặt nhìn nhau.
Thật sự muốn ứng phó với một vị võ đạo Đại tông sư, không biết dùng hết hơn trăm người bọn hắn mà có thể giữ đối phương lại không?
Nhưng dù có thể lưu lại hay không, chí ít những người phía trước này, chắc là không còn mạng sống.
Bọn hắn cũng là người, cũng có cha mẹ vợ con, cũng không phải là binh khí thuần túy, tâm sinh khiếp ý.
Chỉ là quân lệnh như núi.
Dưới mệnh lệnh của thống lĩnh họ Chu, quân trận dần thành.
Bách tính trên đường phố không ngừng lùi về xa.
"Đúng là một nhóm tinh nhuệ huấn luyện nghiêm chỉnh, đáng tiếc vẫn là thành tư quân."
"Chỉ vì hai câu nói của một tên công tử bột, vì hai con ngựa mà gây nên tranh chấp, là có thể làm cho những binh lính tinh nhuệ trải qua muôn vàn thử thách này lại không hỏi rõ lý do, không hỏi thị phi thiện ác, lập tức đến đây chịu chết, còn sắp sửa vì thế mà chết."
"Địa vị cao thấp, quả nhiên không giống, chẳng trách Đinh Ngôn hao hết tâm lực cũng muốn thoát ly nô tịch, trở thành người tự do."
Tô Đình vô cùng cảm khái, nhưng ra tay vẫn rất mạnh, trong tay nhanh chóng kết ấn, pháp ấn ngưng tụ thành.
Trong giây lát này, cương đao của hơn một trăm tinh binh ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lánh, cả con đường đều biến thành lạnh lẽo âm trầm.
Nhưng ở trong nháy mắt, Tô Đình đạp chân xuống, đột nhiên đi đến sau lưng Thạch công tử kia.
Không đợi Thạch công tử cùng đám người phản ứng lại, Tô ĐÌnh bước ra một cước, vận chuyển Chân khí, đá vào trên lưng đối phương.
Bộp một tiếng!
Xương sống lưng Thạch công tử gãy vụn, người cũng bay về trước.
"Tô gia gia đại khai sát giới, trước hết sẽ giết kẻ cầm đầu là ngươi!"
Tô Đình mắng: "Đồ đê tiện, lần này ta thật vất vả mới có thể bình tĩnh, thế mà ngươi lại dám bức ta động thủ!"
Hắn nhìn về phía chư vị tướng sĩ vây giết tới, thần sắc nghiêm nghị, phép thuật ngưng trên tay, muốn bắn ra ra.
Nhưng mà lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy trên lưng chìm xuống.
Ầm ầm vang vọng!
Có một luồng khí tức như núi cao ép xuống.
Uy thế dày nặng, kinh sợ bát phương.
"Dừng tay!"
Một thanh âm, trầm giọng quát lên.
* * *