Chương 199: Người của Ty Thiên Giám đến
"Dừng tay!"
Một tiếng gầm thét.
Tô Đình chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề.
Mà hơn một trăm tinh binh kia cũng đều dừng lại.
Ánh mắt Tô Đình hơi trầm, có vẻ nghiêm nghị, dù rơi vào vòng vây, xung quanh là hơn một trăm tinh binh rút dao cầm thương, hắn cũng vẫn coi như bình thường, nhưng chỉ là một thanh âm này đã khiến sắc mặt hắn biến đổi.
Nhưng âm thanh kia chỉ vang lên để trấn áp tình cảnh, rồi lập tức tiêu tan không còn hình bóng, cũng không thấy bóng người.
Đến lúc này, bỗng có mấy người vội vã đuổi tới, vượt qua bách tính, xông vào trong trận, đi đến trước mặt Tô Đình.
"Các ngươi. . ."
Sắc mặt Chu thống lĩnh kia kịch biến, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Người đến chính là mấy đạo sĩ, dựa vào cử động tay chân cùng tướng mạo thể phách thì bọn họ cũng không có dấu hiệu của người tập võ.
Nhưng đúng là mấy đạo sĩ như vậy lại có thể dễ dàng xuyên qua quân trận hơn một trăm tinh binh nghiêm ngặt?
"Lui ra."
Đạo sĩ đầu lĩnh kia, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía Tô Đình, nói rằng: "Người trong tu hành, không thể dễ dàng hiển pháp ở trước mặt người, nhiễu loạn trật tự thế tục, ở trong Đại Chu là thiết luật, trong kinh thành lại càng là như vậy, thiếu niên nhà ngươi ngược lại thật sự không chùn tay."
Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Cũng không thể mặc người xâu xé mà."
Đạo sĩ kia liếc nhìn Tô Đình một cái, chợt nhìn về phía Chu thống lĩnh, nói rằng: "Hắn muốn đi theo ta, các ngươi lui về đi."
Chu thống lĩnh lạnh giọng nói: "Dựa vào cái gì? Ngươi lại là đạo sĩ nhà ai, dám bao che cho hung phạm này?"
Đạo sĩ chậm rãi nói: "Ty Thiên giám."
Chu thống lĩnh hơi thay đổi sắc mặt.
Nếu như nói riêng về cấp bậc, hắn tự nhận là có chức quan không thấp hơn thủ chính đại nhân của Ty Thiên giám, còn Thạch tướng quân càng là quan cư nhất phẩm. . . Nhưng địa vị của Ty Thiên giám lại không thể dùng quan giai trên triều đình đến cân nhắc.
"Ty Thiên giám thì làm sao?"
Thạch công tử cắn răng, dữ tợn nói: "Chu thống lĩnh, hắn muốn giết ta, nếu ngươi không thể bắt hắn, làm sao gặp phụ thân ta?"
Hán tử trung niên họ Lương đang đỡ Thạch công tử dậy, một tay khác không ngừng vận nội kình, liên tiếp đánh xuống huyệt vị trên người Thạch công tử, tạo ra tinh lực chảy tới thân, nỗ lực nối liền xương sống lưng đã gãy cùng kinh mạch.
Cả người Thạch công tử chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, toàn thân đau nhức, cả người không ngừng run rẩy, hắn nhìn Tô Đình, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận.
Tô Đình hơi bất đắc dĩ, nói: "Xem ánh mắt của ngươi có vẻ thật sự không cam lòng, bằng không cứ để đám đạo sĩ này vây xem, chúng ta lại tiếp tục?"
Đạo sĩ kia nghe vậy, xoay người lại liếc hắn một mắt, mới đi tớiv, đưa tay phất một cái, pháp lực xoay chuyển một tầng ở trên người Thạch công tử, đánh tan đau đớn của đối phương, đồng thời cũng là tra xét thương thế của đối phương.
Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt đạo sĩ kia hơi trầm, sâu sắc nhìn Tô Đình một cái, dường như cảm thấy thiếu niên này ra tay quá ác.
Xương sống lưng gãy vụn, phế cả nửa người.
Chính là giết người thì dễ, muốn cứu người lại khó.
Dù thiếu niên ra tay đả thương người kia chỉ có đạo hạnh tầng ba.
Nhưng thương thế này rất nặng, trừ phi là Chân nhân Dương Thần ra tay thay hắn chữa trị, bằng không, nửa cuối cuộc đời của vị Thạch công tử này chỉ có thể nằm ở trên giường.
"Chuyện này chấm dứt ở đây."
Đạo sĩ nhìn Chu thống lĩnh kia một cái, lại tiến sát về phía trước, nói với vị Thạch công tử này: "Người này đúng là không phải người kinh thành, cũng không phải hậu bối quyền thần gì, thế nhưng bản lĩnh cùng thân phận địa vị của hắn, ở trong mắt chúng ta sẽ không thấp hơn cha của ngươi. Nếu việc này là do ngươi gây lên thì ngươi bị thiệt thòi cũng chỉ đành tự nhận, chuyện này chấm dứt ở đây."
Thạch công tử cắn răng, nói: "Ngươi nói nhăng gì đó? Chỉ dựa vào ngươi là người Ty Thiên giám mà còn muốn bảo vệ kẻ hung ác này? Cho dù thủ chính đại nhân của các ngươi tới, cũng không năng lực này."
Đạo sĩ cười vài tiếng, ý vị khó hiểu, chỉ nói: "Người trẻ tuổi thuở nhỏ được sủng ái, không buồn không lo, hưởng hết phú quý, cho nên không biết trời cao đất rộng, cũng chưa chắc đã hiểu rõ sâu cạn trong kinh thành này, chỉ hiểu biết một chút da lông thô thiển, bần đạo không chấp nhặt với ngươi. Nhưng ngươi phải biết, đừng nói là ngươi, ngay cả phụ thân của ngươi đến đây cũng không làm gì được hắn."
Sau khi nói xong, đạo sĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Trở về dưỡng thương, tuy nói tốt thì không tốt được, nhưng cố gắng an dưỡng, tránh cho ngày sau trái gió trở trời, ngươi lại đau đến sống không bằng chết."
Thạch công tử nghe vậy lại càng tức giận, chỉ cảm thấy đầu óc cũng trống không, hắn còn muốn lên tiếng, nhưng vị Chu thống lĩnh kia tiến lên, nâng hắn lên, lắc lắc đầu.
"Việc này ta sẽ báo cho Thạch tướng quân."
Thần sắc Chu thống lĩnh lạnh nhạt, ngữ khí trầm ngưng, không biết là uy hiếp hay là thế nào.
Đạo sĩ giống như không nghe ra ý trong lời nói này, chỉ gật đầu nói: "nên làm thế, rốt cuộc con trai của hắn thành tàn phế, làm lão tử đúng là nên biết rõ, chỉ là hắn làm quan to nhất phẩm, cũng có thể biết rất nhiều chuyện bí ẩn. Ngươi cũng yên tâm, lần này dẫn nhi tử chỉ còn nửa cái mạng của hắn trở lại, hắn biết mức độ, sẽ không giáng tội cho ngươi."
. ..
Chỉ trong chốc lát, đám tinh binh đã sếp hàng chỉnh tề, bảo vệ Thạch công tử rời đi nơi đây.
Mà bách tính bên ngoài cũng bị đuổi tản ra, trong lòng vẫn khó có thể tin, Thạch công tử luôn luôn tùy ý làm bậy, lần này bị người gây thương tích, mà người kia lại được người bảo vệ trong vòng vây của trọng binh.
Đây thực sự là chuyện khó có thể tin, chẳng lẽ thiếu niên kia là hoàng thân quốc thích sao?
"Chỉ như vậy?"
Tô Đình nhìn về phía đạo sĩ kia, hơi bất ngờ.
Đạo sĩ kia cười nhạt tiếng, nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn thuận tay làm thịt Thạch công tử kia hay sao?"
Tô Đình trầm ngâm nói: "Tô mỗ luôn luôn không thích giết người, chỉ có điều có người tự rơi trên tay, nhiều lần phạm ta, có thể giết thì giết. Theo ta được biết, tuy rằng Ty Thiên giám nghiêm cấm người hiển pháp trước mặt dân chúng, cũng cấm chỉ người tu hành tùy ý giết chóc, nhưng nếu bị người khiêu khích mà giết người, thì cũng không tính là phạm giới?"
Đạo sĩ kia sâu sắc liếc hắn một cái, nói rằng: "Nói thì nói như thế, nhưng nếu thực sự là nhiễm phải mạng người, đối với ngươi cũng bất lợi. Huống chi, Thạch gia không làm gì được người tu đạo, mà ngươi là người tu đạo tầng ba, cũng chưa chắc có thể ứng phó được mệnh quan triều đình."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Vì sao lại nói thế?"
Đạo sĩ bình tĩnh nói: "Mệnh quan triều đình, quan to nhất phẩm lại chấp chưởng quyền sinh quyền sát, nếu là ở mấy trăm năm trước, khi thiên cơ còn hỗn loạn thì nhân vật như vậy đã coi như thần tiên hạ giới, cũng không dễ dàng đánh giết. Mà bây giờ tuy nói đã thái bình thịnh thế, nhưng dù sao cũng là quan to của triều đình, quyền hành rất lớn, vị trí này có thể nói là một trong trụ cột triều đình, mà hướng đi triều cục, liên quan đến vận thế của bách tính chúng sinh, nếu ngươi gây ra ân oán với hắn, đối với ngươi sẽ vô cùng bất lợi."
Nói tới đây, đạo sĩ nhìn Tô Đình một cái, hơi mỉm cười nói: "Nếu ngươi giết hắn, đương triều quốc sư sẽ đích thân truy sát ngươi."
Tô Đình sờ mặt, nói rằng: "Ta chỉ muốn giết con trai của hắn thôi, hiện tại chỉ phế bỏ hắn, cũng được. . . Coi như ta rộng lượng chút, cứ bỏ qua như thế đi."
Đạo sĩ hơi bất đắc dĩ, nói: "Bần đạo Dư Nhạc, nhậm chức ở Ty Thiên giám, ngươi tên là gì, đến từ đâu, vì sao mà đến?"
Tô Đình buông tay nói: "Tô Đình, từ Lạc Việt quận đến, vì thịnh hội mà tới."
. ..
Ty Thiên giám.
Vân Tích đạo nhân cẩn thận dặn dò một phen, chờ mọi việc dặn dò thỏa đáng mới nói: "Gọi Dư Nhạc tới."
Nhưng người đứng bên cạnh lại thấp giọng đáp: "Khi nãy trong kinh thành có người tu đạo không tuân thủ quy củ, nổi lên xung đột cùng binh mã trong thành, suýt nữa đã ra tay thi pháp, Dư Nhạc sư huynh đúng lúc chạy tới, để giải quyết việc này."
Vân Tích đạo nhân cau mày nói: "Người tu đạo không tuân thủ quy củ?"
Người kia đáp: "Chắc là tán tu đến kinh thành tham dự thịnh hội , không hiểu quy củ, nhưng chẳng biết vì sao, khi vào thành lại không có người tiếp dẫn, hiện tại Dư Nhạc sư huynh đang tiếp dẫn người trở về."
Vân Tích đạo nhân hừ một tiếng, nói: "Người tu đạo vào thành, lại không tiếp dẫn, lão nhân kia làm ăn kiểu gì thế?"
Hắn mắng một tiếng, mà người kia hiển nhiên chức vị hơi thấp, đạo hạnh cũng nhạt, không dám trả lời, hai bên cũng không dám đắc tội.
Một lúc sau mới nghe Vân Tích hỏi: "Sau khi Dư Nhạc trở về, lập tức để hắn tới gặp."
* * *