Chương 274: Bay lên trời cao
Kiếm sơn rung động!
Núi đá cuồn cuộn chấn động rơi xuống!
Nhưng địa thế không thay đổi, cũng không có cảnh tượng chập trùng biến hóa!
Đây chỉ giống như một cơn địa chấn, nhưng chỉ là rung rung mấy cái, chỉ như thế mà thôi.
Tiếng sấm lớn, hạt mưa lại nhỏ.
Sắc mặt Đỗ Hằng rất khó coi, cũng không tiếp tục thử dời đổi địa thế nữa.
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Không thể mượn dùng địa thế, không thể dẫn động phong thuỷ, không thể thành trận pháp, có phải giống như đã chặt đứt một tay của ngươi? Kỳ thật lúc này mới công bằng, dù sao đạo hạnh của ta vẫn thấp hơn ngươi một bậc, nhưng ta vẫn đồng ý chịu thiệt thòi chút, nếu Đỗ công tử không phục, lại chuyển sang nơi khác thì thế nào?"
Đỗ Hằng cắn răng, trầm giọng nói: "Nhường ngươi một tay thì thế nào?"
Hắn ta tự cao vì đạo hạnh hơn xa Tô Đình, tâm tình vốn như giao long nhìn rắn cỏ, dù giao long không cần nanh vuốt, cũng có thể quấn nát con rắn cỏ hèn mọn kia.
Hắn ta bỗng nhiên đạp mạnh, ánh mắt như lợi kiếm, lại vỗ tới một chưởng!
Một chưởng này lại bắn ra một vầng sáng, phồng lớn lên theo gió, lập tức hóa thành cự chưởng, trong khoảng ba trượng, đủ để đập nát một gò núi!
"Đến!"
Tô Đình ném Ngũ Hành Giáp xuống đống đất nhấp nhô!
Tiếng vang ầm ầm!
Ngũ Hành giáp rơi xuống đất lập tức dính đất đá, cuốn thành một quả cầu đất, càng lăn càng lớn.
Trên mặt đất nứt ra một khe rãnh, lúc đầu còn nông, càng lăn đến phía trước lại càng rộng lớn, càng sâu hơn, làm người khác nhìn thấy mà giật mình!
Mà đất đá trên đất dính lên Ngũ Hành giáp lại không thể phá vỡ!
Quả cầu mấy trượng này lăn tới!
Một chưởng này đập lên quả cầu đất đá kia!
Oanh một tiếng, mặt đất đều đang không ngừng rung động!
Vẻ mặt Đỗ Hằng âm trầm, pháp lực cuồn cuộn, một chưởng kia bỗng nắm chặt, giống như muốn triệt để bóp nát quả cầu đất đá này!
"Mở!"
Tô Đình quát to một tiếng!
Tiếng nổ vang!
Quả cầu đất đá kia bỗng nổ vang, đá vụn bắn ra khắp nơi, từng viên đá sắc bén như tên nỏ, bắn ra xa ngàn bước!
Nguyên linh cầm nã thủ trong chớp mắt đã thủng trăm ngàn lỗ!
Đỗ Hằng đưa tay vỗ đến, khiến bảy tám cục đá bắn đến trước mắt thành bụi bặm, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bởi vì lúc này, từ quả cầu đất đá kia lại lộ ra một người khổng lồ bằng đất đá, cao tới năm trượng, như một tháp cao, vô cùng cường tráng.
Thân thể người khổng lồ dùng đất đá ngưng tụ thành, mà càng kinh người hơn chính là, những đất đá này trải qua Ngũ Hành giáp biến hóa, đã cứng rắn đến mức không thể phá vỡ, có thể so với thần thiết, trong màu xám còn lộ ra ngân quang, giống như thiên binh hạ giới!
Cũng chính là người khổng lồ này phá quả cầu đất đá để xông ra, mới khiến quả cầu đất đá vỡ nát.
Mà giờ này khắc này, người khổng lồ bằng đất đá lại mở bàn tay màu xanh ra, khiến một chưởng ngưng tụ từ pháp lực này hoàn toàn tiêu tán.
"Khó trách ngươi có chút niềm tin như vậy."
Đỗ Hằng thở sâu, nói: "Hóa ra năng lưc khống chế bảo bối này của ngươi đã càng thêm xuất sắc."
Hắn ta sớm đã nhằm vào bảo bối này, về sau cũng là do bảo bối này dẫn dụ đám người của hắn ta đụng phải người của Chu Ôn, từ đó thay đổi hướng đi của thịnh hội.
Trên thực tế, từ lúc bắt đầu, hắn ta đã từng cho rằng Tô Đình không đáng để ý, chỉ có bảo bối này mới là chỗ dựa lớn nhất.
Nhưng kỳ thật dường như tiềm năng của bảo bối này có hạn, uy năng thi triển ra cũng không khiến hắn ta cảm thấy uy hiếp.
Nhưng lúc này gặp lại bảo bối này, uy năng tăng mạnh, đã cách biệt một trời!
"Lực lượng của Tô mỗ cao thâm khó lường, ngươi có thể nhìn thấu sao?"
Tô Đình cười lạnh thành tiếng, điều khiến vị thiên binh này đánh tới Đỗ Hằng!
Hắn được quốc sư truyền cho pháp môn vận dụng thiên binh, lần này thi triển ra, sớm đã đạp phá cực hạn lực sĩ, đạt đến một cấp độ khác.
Đạo hạnh của hắn càng cao, Ngũ Hành giáp sẽ có uy năng càng mạnh!
Chỉ thấy uy thế cuồn cuộn, vô cùng cường đại.
Cho dù Đỗ Hằng có đạo hạnh tầng năm đỉnh phong, cũng khó có thể chính diện địch nổi!
Đây cũng là chỗ huyền diệu của bí truyền Chính Tiên Đạo- Vãi đậu thành Binh!
"Phá!"
Đỗ Hằng không trực diện va chạm, liên tiếp lui bước, thi triển pháp lực, chống lại tôn thiên binh này, vẻ mặt càng ngày càng lạnh!
Mà sau khi thả thiên binh ra, Tô Đình lại không ngừng tới gần, trong tay liên tiếp thi pháp!
Thiên Lôi kiếm chỉ, liên tiếp phát ra!
Thời gian trước, Thiên Lôi kiếm chỉ này giống như gân gà, uy lực tuy cao, nhưng không dễ thi triển, lại tiêu hao rất nhiều, bây giờ hắn đã tu thành pháp lực, lúc này thi triển lôi pháp đã tùy tâm sở dục, không cần cố kỵ gì.
Trong khoảnh khắc, Đỗ Hằng mơ hồ có vẻ sắp suy bại, nhưng lại không hiện ra bại thế.
"Đáng tiếc."
Trong lòng Tô Đình thầm than.
Đáng tiếc bây giờ thần đao đã chìm vào trong hồ lô, đi luyện Trảm Tiên Phi Đao, không thể tuỳ tiện vận dụng, nếu không sẽ phí công nhọc sức.
Nếu không lúc này có thiên binh cường công, Thiên Lôi kiếm chỉ làm phụ trợ, tăng thêm một thanh thần đao này, thì Đỗ Hằng sao ngăn cản được thần đao nhanh như tia chớp, sắc bén vô song nữa?
——
"Tru sát Đại Ngưu đạo nhân, vốn chỉ là chuyện vừa đối mặt mà thôi, sao công tử vẫn chưa xuống?"
"Không cần lo lắng, Tô Đình kia chỉ mới sơ thành Âm thần, cho dù có chút bất phàm, càng lợi hại hơn chúng ta, chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của công tử?"
"Nói cũng đúng, bây giờ đạo hạnh của công tử đã cao hơn một bậc, so với khi tham gia thịnh hội thì càng thêm bất phàm, thật sự muốn giết người thì chỉ cần trong nháy mắt, chỉ sợ hiện tại công tử muốn mèo vờn chuột thôi."
"Cũng đúng, ta chưa bao giờ thấy công tử có sát cơ mãnh liệt như thế, chưa bao giờ thấy công tử để bụng một người như thế, lại có thể lần dọc theo vết tích, truy tìm gốc rễ, thậm chí không muốn vận dụng chú thuật, mà muốn đích thân giết ngược."
"Chính là muốn giết ngược, nếu không thì sớm đã kết thúc, các ngươi có phát hiện không, khi nãy cả tòa núi đều khẽ chấn động, hiển nhiên là công tử muốn mượn dùng địa thế, diệt sát người này, nhưng nhìn trong núi này lại không có dấu hiệu địa thế biến hóa, chỉ sợ là công tử không muốn dùng bản lĩnh tầng năm để vượt trên đối phương một bậc, mà là phải dùng bản lĩnh thật sự, từ đó chính danh."
"Nói thế cũng phải, trong thịnh hội, công tử bị người này đánh lén, vô duyên với vị trí đứng đầu thịnh hội, khó tránh khỏisẽ muốn chính diện tranh đấu cùng đối phương, có suy nghĩ giết người này tại chỗ."
"Kỳ thật cần gì phải thế? Công tử có đạo hạnh cao hơn hắn, vốn là đại biểu chosự xuất sắc hơn so với hắn."
"Nói như vậy cũng đúng, chỉ cần công tử triển khai bản lĩnh thì tên Đại Ngưu đạo nhân kia nhất định không thể ngăn cản công tử?"
"Ngạo khí cùng tôn nghiêm của công tử, kỳ thật chúng ta có thể hiểu?"
"Cũng phải, nếu không thì công tử cũng sẽ không để chúng ta lui ra."
Ba đạo nhan đứng dưới núi nói chuyện với nhau, lại liếc mắt nhìn nhau, không biết tại sao, vậy mà lại sinh ra mấy phần đồng tình với Đại Ngưu đạo nhân.
Hiển nhiên công tử không muốn để Đại Ngưu đạo nhân được chết một cách thoải mái!
Thủ đoạn của công tử luôn tàn nhẫn đến cực điểm, đủ khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong!
Dù cho là nhân vật đạt tới Thượng nhân cảnh, nhưng bị công tử giết ngược, thống khổ trong đó có thể khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
——
Oanh một tiếng!
Thiên binh nện một quyền xuống đất!
Mặt đất sụp ra thành một hố to!
Đỗ Hằng lui lại trăm bước, sắc mặt tái xanh, cắn răng nói: "Tô Đình, ngươi chọc giận ta!"
Tô Đình đánh tới một đạo thiên lôi kiếm chỉ, rồi mới cười nói: "Ngươi không phải vẫn luôn nổi giận à?"
Thiên binh nhảy lên một cái, đuổi tới Đỗ Hằng.
Vẻ mặt Đỗ Hằng càng ngày càng lạnh, hắn ta vừa lui lại, vừa dùng pháp lực bố trí xuống từng màn chắn.
Thiên binh thẳng tiến không lùi, màn chắn pháp lực bị một quyền lại một quyền đánh tan.
Đỗ Hằng hô hấp kéo dài, khí tức bỗng nhiên trì trệ, dừng bước không lùi.
Giống như có một cỗ khí tức ở trong cơ thể hắn ta lưu chuyển hồi lâu, súc thế đã lâu, giờ khắc này mới nước chảy thành sông.
"Đỗ mỗ một mực áp chế bản thân, bảo trì bản lĩnh như trong thịnh hội để tranh đấu cùng ngươi, trong thịnh hội lúc ấy, nếu ngươi không dùng quỷ kế, sao có thể thủ thắng!"
Đỗ Hằng trầm giọng nói: "Nhưng ngươi đã vận dụng loại bảo vật này, Đỗ mỗ cũng chỉ có thể để ngươi kiến thức một phen bản lĩnh thật sự của Đỗ mỗ!"
Vừa dứt lời, hắn ta bước một bước về phía trước.
Bước chân dừng lại, không rơi xuống đất.
Mà cái chân còn lại đã rời khỏi mặt đất, tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn ta đạp một cước trên không, một cước tiếp theo lại đạp lên.
Hai chân hắn ta đều đã cách mặt đất.
Trước mắt giống như có một cầu thang vô hình.
Nối thẳng tới trời cao!
* * *