Chương 275: Tô Đại Ngưu, ngươi dừng lại cho bản công tử
Trong khoảnh khắc, tiếng gió rít gào.
Chớp mắt, sương mù đã mông lung.
Đạo hạnh đạt tới tầng sáu có thể có thể cưỡi mây đạp mưa,
Chỉ thấy mây mù bốc lên, Đỗ Hằng đạp chân vào hư không, trong nháy mắt đã bước lên trời, quần áo rũ xuống.
"Ở trong thịnh hội, dùng đạo hạnh tầng năm đỉnh phong mà vẫn bại dưới tay ngươi, hôm nay vốn định dùng đạo hạnh như vậy để giết ngươi, chứng thực ngày đó ở trong thịnh hội, ta cũng sẽ không kém ngươi."
"Nhưng ngươi đã không giảng đạo lý, vận dụng chí bảo này thì cũng đừng trách ta đạp phá cảnh giới này, lấy mạnh hiếp yếu."
"Đương nhiên, ngươi chỉ có đạo hạnh tầng bốn, ta dùng đạo hạnh tầng năm ép ngươi, vốn đã là dùng mạnh lấn yếu, bây giờ lại cao hơn một tầng, cũng không có liên quan bao nhiêu."
"Như lời Vân Tích đạo nhân nói, đạo hạnh của ta cao thâm hơn ngươi, đây cũng là một loại bản lĩnh."
Ngữ khí của Đỗ Hằng nặng nề, đè nén lại kích động trong lòng, trầm giọng nói ra: "Tô Đình, ngươi phải nhớ kỹ, trong số những người tu đạo đương đại, ngoại trừ những đệ tử tiên tông kia, ta là người thứ nhất đột phá tầng sáu. . . Đây chính là bản lĩnh của ta!"
"Chết trên tay ta, chính là vinh hạnh của ngươi!"
——
Dưới núi.
Ba Thượng nhân nghe được tiếng gió, phát hiện ra sương mù, thì đưa mắt liếc nhau.
"Công tử rốt cục đã không nhịn được?"
"Cũng đúng, có lẽ là ngài ấy đã ngược tên kia đến tàn phế, đang muốn giết hắn."
"Giết cũng không sao, lâm trận đột phá là chuyện gì thế?"
"Nói nhảm! Công tử dùng bản lĩnh tầng năm giết ngược người này, chính là muốn phá hủy tín niệm của người này, cũng là muốn chính danh cho chính mình khi tham gia thịnh hội vì chủ quan nên mới thất bại, bây giờ đã đến hồi cuối, tất nhiên công tử phải lộ ra bản lĩnh của người đứng đầu đương đại, có đạo hạnh tầng sáu, triệt để phá hủy thiếu niên tự phụ kia, để hắn hiểu được bản lĩnh chân chính của công tử."
"Vẫn là Diệp tiên sinh có ánh mắt độc đáo."
——
Trên Huyện Cảnh Tú.
Lễ hội kia sẽ kéo dài mấy ngày.
Ngày hôm nay bắt đầu lễ hội, tất nhiên là náo nhiệt nhất.
Tiểu tinh linh cưỡi xe ngựa, chạy quanh bốn phía xem náo nhiệt, thỉnh thoảng cũng gặp một số kẻ lòng mang ý đồ xấu, trông thấy hai con ngựa kéo chiếc xe ngựa này, phía trên chỉ có một chim một rắn, cũng có chút tâm tư bất lương, nhưng cuối cùng đều bị thần thai này đuổi.
Sau khi chạy quanh xem náo nhiệt mấy vòng, tiểu tinh linh mới nhìn về phía quán rượu kia, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy đã đi rồi?"
Tiểu bạch xà khẽ gật đầu, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, phát ra tiếng xì xì rung động.
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Xem ra Tô Đình sợ hãi liên lụy đến người vô tội, cho nên mới cùng Đỗ Hằng kia tìm một nơi yên tĩnh để chân chính ước chiến đi. . . Nhưng chúng ta không cùng đi trợ trận cho hắn, có phải có chút không phúc hậu hay không?"
Tiểu bạch xà nghiêm túc gật đầu, biểu thị không tử tế.
Tiểu tinh linh cắn cắn ngón tay nhỏ, trong lòng cân nhắc một lúc mới hơi do dự, nói: "Tô Đình nói chính mình lợi hại như vậy, kỳ thật chúng ta cũng không giúp gì được, hiện tại không đi qua, kỳ thật cũng chính là không kéo chân sau của hắn, xem như cũng đang hỗ trợ cho hắn, đúng không?"
Tiểu bạch xà không dám đồng ý, hơi sợ hãi.
Tiểu tinh linh giống như đang tìm lý do tự thuyết phục mình, cao hứng nói: "Đúng vậy, chúng ta đây chính là đang giúp Tô Đình, khi hắn khoác lác đều đã nói lần này luyện thành pháp ấn, có thể tung hoành vô địch, dù Đỗ Hằng lâm trận đột phá có bản lĩnh tầng sáu, hắn cũng có thể dùng pháp ấn đập chết đối phương."
"Đợi đã. . ."
Tiểu tinh linh cứng đờ một chút.
Tiểu bạch xà cảm thấy bầu không khí không đúng.
Tiểu tinh linh nói nhỏ: "Hắn lúc này cũng là kẻ có miệng quạ đen, tốt mất linh mà xấu lại linh, lần này khoác lác như thế sẽ không nói chuẩn chứ?"
Tiểu bạch xà nhìn nàng một cái.
Hai con ngựa liếc nhau.
Năm con tiểu quái cũng nhìn nhau.
——
Trên Kiếm sơn.
Một trận đấu pháp đã làm cho núi đá xung quanh biến thành phế tích, cảnh tượng hoàng tàn khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.
"Đạo hạnh tầng sáu?"
Tô Đình cười ha ha, chỉ vào Đỗ Hằng ở phía trên, nói ra: "Khi ta còn ngưng pháp đã không sợ ngươi, bây giờ ta đã đột phá Thượng nhân cảnh, ngươi cũng đột phá một cảnh giới, chỉ là trở về tới chênh lệch lúc mới đầu mà thôi. . . Nhưng đây thì tính là chênh lệch gì? Tô mỗ ta không am hiểu gì cả, chỉ am hiểu lấy yếu thắng mạnh, không không không, phải gọi là dùng thấp thắng cao, mặc dù đạo hạnh của ta thấp hơn một bậc, nhưng dù sao ta vẫn mạnh hơn ngươi!"
Ánh mắt Đỗ Hằng ngưng tụ, cúi nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lạnh dần.
Hắn ta cưỡi mây đạp gió, đứng trên không trung, phía trên kiếm sơn cao mấy trăm trượng này mà vẫn có thể bay lên không hơn trăm trượng.
Đối lập như thế đối với Thượng nhân bình thường thì hắn ta đã đứng ở thế bất bại.
Nghe Tô Đình nói như thế, hắn ta không khỏi cười lạnh thành tiếng.
Mà Tô Đình vung tay lên một cái, ngang nhiên nói ra: "Ngươi tạm chờ đi, nhìn ta đưa thiên binh tới tru sát ngươi!"
Vừa dứt tiếng, Tô Đình đưa tay đánh về phía trước một chiêu.
Sau khi hắn đánh ra một thủ thế, vị thiên binh ở phía trước bỗng tản ra, biến thành một đống đá vụn.
Trong đống đá vụn này, Ngũ Hành giáp bay ngược mà về.
Hưu một tiếng!
Tô Đình thu lại Ngũ Hành giáp, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy!
Thân hình hắn như gió, chỉ chớp mắt một cái đã vòng qua đỉnh núi, rời đi từ một chỗ khác của ngọn núi.
"Đậu xanh!"
"Thật sự để ta nói trúng, con hàng này thế mà lại đột phá đến tầng sáu!"
"Cũng may ta vừa luyện thuật hóa hồng, cũng có chút thành tựu, thân như gió táp, còn có thể tạm thời tránh né mũi nhọn."
"Mẹ nó chứ! Lần sau đi ra ngoài, lão tử nhất định phải xem hoàng lịch trước!"
——
Đỗ Hằng ở trên không.
Gió lạnh gào thét, khiến hắn ta cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Hắn ta ngơ ngác một chút, chợt nổi giận, quát: "Đồ nhát gan! Ngươi dám lâm trận bỏ chạy?"
Hắn ta còn chưa dứt lời, người đã bay lên không đuổi theo, cúi nhìn xuống phía dưới, như chim ưng nhing chằm chằm con mồi.
Mà tốc độ của Tô Đình cực nhanh, lại như gió táp, cho dù là chạy trên mặt đất, bị sườn đồi núi đá trở ngại, cũng không chậm hơn hắn ta cưỡi mây đạp gió.
"Ngươi không phải tự cao bản thân đứng đầu thịnh hội à?"
"Ngươi không phải luôn tự giác bản thân vô địch đương đại à?"
"Tô Đình! Tô Đại Ngưu! Đại Ngưu đạo nhân!"
"Ngươi dừng lại cho bản công tử!"
"Đấu một trận sinh tử với ta! Đấu một trận phân cao thấp đi!"
Đỗ Hằng cưỡi gió truy tìm, ngữ khí nặng nề, tức giận đến cực điểm.
Trong lòng hắn ta, lần này mình đạp phá tầng sáu, chính là nhân vật trẻ tuổi hàng đầu trong triều đình Đại Chu, cũng là nhân vật xuất sắc nhất.
Dùng đạo hạnh bây giờ của hắn ta, đối phó với Tô Đình mới sơ thành Thượng nhân cảnh, chính là mèo vờn chuột.
Mà Tô Đình cũng là thịt cá nằm trên thớt, không thể chạy thoát từ trong tay hắn ta.
Không ngờ con vịt đã đun sôi rồi, thế mà lại xoay người bỏ chạy, càng không ngờ tốc độ chạy trối chết của Tô Đình này đúng là còn nhanh hơn so với hắn ta cưỡi gió, quả thực là bình sinh ít thấy.
"Tô Đình!"
"Chúng ta ở trên không nhìn xuống đại địa, mặc kệ ngươi trốn bao xa, mặc kệ ngươi nhanh hơn ta, cũng sẽ không tránh thoát được ánh mắt của ta!"
"Mà dùng đạo hạnh của ngươi, tốc độ nhanh như vậy, ngươi có thể kiên trì bao lâu?"
"Ta xem ngươi muốn dựa vào bản lĩnh để quyết sinh tử cùng ta, hay muốn chạy trốn tới tình trạng kiệt sức, mặc ta xâm lược?"
——
Tô Đình không nói một lời, thân như gió táp.
Dùng pháp lực của hắn, cho dù lúc này Đỗ Hằng có đạo hạnh tầng sáu, đều chưa chắc có thể hùng hậu hơn hắn.
Thuật hóa hồng này mới chỉ sơ thành, chỉ là hóa gió, vẫn chưa tới tình trạng thân như ánh sáng, cũng tiêu hao không lớn.
Ngược lại Đỗ Hằng mới sơ thành tầng sáu, vừa mới hiểu được bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, bay lên trên không trung tiêu hao lớn hơn.
Thật sự so sánh chuyện hai bên hao tổn, thì dù Đỗ Hằng rơi vào tình trạng kiệt sức, Tô Đình vẫn còn có thể tiếp tục đào mệnh.
Chỉ là lần này là đến để giết người, chứ không phải để chạy trối chết.
"Không sai biệt lắm."
Tô Đình thầm nghĩ trong lòng.
* * *