Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 276: Truy sát! Phản sát!

Chương 276: Truy sát! Phản sát!

Tiếng gió rít gào.
Cỏ cây rạp xuống.
Đá vụn bắn tung tóe, bụi bặm tràn ngập khắp nơi.
Chỉ thấy một cơn gió từ dưới đất quét qua, bụi bặm sau lưng cuồn cuộn, như biến thành một con hoàng long.
Phía trước bụi bặm bùng lên, cuối cùng lại lắng đọng, như một con hoàng long uốn lượn tiến lên, tốc độ cực nhanh.
Mà ở trên không trung, gió lạnh gào thét, mây mù bốc lên, mơ hồ có thể thấy một thân ảnh mặc áo trắng, như ẩn như hiện trên không trung, đang cưỡi may đạp gió, như người trong chốn thần tiên, nhưng lại tràn đầy sát cơ, theo đuổi không bỏ.
"Đám Ty Thiên Giám hỗn trướng!"
"Không phải nói trong Cố Nguyên Đan có độc à?"
"Nếu là độc đan thì cứ dùng độc đan thôi, làm sao còn cho Cố Nguyên Đan thật nữa?"
"Đã có thể dùng độc, lại không cho ta phương pháp kích phát kịch độc, không thì hiện tại để hắn ta độc phát thân vong sẽ tốt bao nhiêu?"
Trong lòng Tô Đình vô cùng tức giận, thầm mắng lão quốc sư chỉ biết bẫy người, thầm mắng Vân Tích đạo nhân chỉ biết khi sư diệt tổ, thế mà lại cho Cố Nguyên Đan thật, giúp Đỗ Hằng đột phá tầng sáu, mà trong tin tức truyền đến lại không đề cập tới chuyện này.
Trong thịnh hội, người có đạo hạnh cao nhất chỉ là tầng năm đỉnh phong, không người nào có thể tu thành tầng sáu.
Mà bây giờ sau khi thịnh hội kết thúc, mới mấy ngày ngắn ngủi, Đỗ Hằng đã đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới tầng sáu.
Đây tất nhiên là tác dụng của Cố Nguyên Đan do Ty Thiên Giám cấp!
Cố Nguyên Đan giúp củng cố căn cơ, vững chắc nguyên khí, bổ sung khuyết điểm, có thể khiến căn cơ của người ta trọn vẹn!
Bây giờ mặc dù Đỗ Hằng dùng độc đan, nhưng độc đan cũng là Cố Nguyên Đan, nhờ vào đó mà căn cơ viên mãn, đột phá lên tầng sáu, trở thành một người có đạo hạnh cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi.
——
"Tô Đình!"
Đỗ Hằng sờ tay vào ngực, giống như muốn lấy ra con rối kia để chú sát Tô Đình, nhưng do dự một lúc, cuối cùng lại thả con rối kia vào trong ngực.
Cuối cùng hắn ta cảm thấy Tô Đình sẽ không trốn thoát sự truy sát của hắn ta.
Hắn ta muốn tự tay giết chết Tô Đình, rửa sạch nhục nhã, để giải oán giận.
Lúc này trong lòng hắn ta vô cùng tức giận, nhưng cũng rất hăng hái vì bản thân đã đạp ở cấp độ cao nhất trong đám người thế hệ trẻ tuổi.
Chỉ tiếc đây là sau khi thịnh hội kết thúc mới có thể đột phá một bước này.
Nếu như trước khi thịnh hội diễn ra đã có thể đột phá tới tầng sáu, như vậy hắn ta có thể dùng lực phá pháp, dù lẻ loi một mình, đối mặt với vô số người tu đạo trong thịnh hội, cũng có thể không sợ, làm sao đến mức bị Tô Đình tính toán?
Chỉ tiếc trước kia tu hành không có minh sư, đạp sai một bước nhỏ tạo thành tiếc nuối, trước thịnh hội lại không có Cố Nguyên Đan, khó mà đột phá bình cảnh, để chức đứng đầu thịnh hội rơi vào tay Tô Đình.
Bây giờ hắn ta vẫn muốn cầm về!
"Tô Đình, ngươi trốn không thoát đâu!"
Con mắt Đỗ Hằng ngưng tụ, đưa tay vỗ tới!
Một chưởng này bắn ra ánh sáng xanh.
Ánh sáng xanh rời bàn tay, đột nhiên hóa thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn theo gió phồng lớn, từ trên cao rơi xuống!
Trong mắt hắn ta, chưởng ấn vẫn lớn như bàn tay hắn ta.
Nhưng trên thực tế, chưởng ấn rơi trên mặt đất, cách hắn ta mấy trăm trượng, vốn nên nhỏ như một điểm, bây giờ vẫn lớn như vậy, đại biểu chưởng ấn kia lớn đến mức vô cùng đáng sợ.
Đối với Tô Đình đang ở dưới mặt đất thì chưởng ấn này như cùng đại sơn áp đỉnh, bao trùm nửa bầu trời.
"Ác như vậy!"
Thân thể Tô Đình lệch ra.
Ầm ầm vang vọng!
Tô Đình tránh được một chưởng này!
Nhưngmột chưởng này rơi trên mặt đất!
Mặt đất chấn động, xung quanh rạn nứt!
Chỉ thấy núi đá sụp đổ, rừng cây đổ gãy, hóa thành mảnh gỗ bột mịn.
Ầm ầm vang động!
Đáng sợ hơn chính là, sau khi một chưởng này rơi xuống đất, đánh cho mặt đất chìm nổi, để Tô Đình đứng không vững, để hắn bị đẩy về phía trước.
Trong khoảnh khắc, ở trước người Tô Đình cách đó mấy trượng nổi lên một gò núi cao hơn mười trượng.
"Nơi này không phải kiếm sơn!"
Đỗ Hằng nghiêm nghị quát: "Nơi này đã không còn khí tức những cao nhân thời cổ kia sót lại, địa thế nơi này chập trùng, dựa vào pháp lực lúc này của ta, đủ để tùy tâm thay đổi, ta xem ngươi còn chạy ở trên mặt đất thế nào!"
Tám trăm năm trước, rất nhiều cao nhân vây giết Cổ Kiến Uyên ở kiếm sơn.
Xung quanh kiếm sơn, bao gồm cả nơi đây đều là nơi vây giết.
Nhưng Cổ Kiến Uyên vẫn lạc ở kiếm sơn, sau đó có cao nhân dựng lên Kiếm Các ở trong núi, nơi đó mới là có khí tức là mạnh nhất.
Còn nơi này, sớm đã bị thời gian rửa sạch tất cả, căn bản không thể ngăn cản Đỗ Hằng thay đổi địa thế.
"Đến đây!"
Hai mắt Tô Đình tỏa sáng, trong lòng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Hắn lại hóa thành gió táp, vòng qua gò núi này!
Gò núi che đậy thân thể của hắn!
Đỗ Hằng giật mình, bay về phía trước.
Đã thấy Tô Đình lại từ gò núi khác lao nhanh ra, tốc độ cực nhanh, nhưng chớp mắt lại chậm mấy phần.
Hiển nhiên thân pháp bất phàm này của Tô Đình khiến hắn tiêu hao rất nhiều, làm hắn rơi vào tình trạng kiệt sức.
Đỗ Hằng thấy thế, trong lòngv, truy tìm tới.
Một người ở trên trời đuổi.
Một người chạy dưới mặt đất.
Chạy mãi hơn ba mươi dặm.
Phía trước đột nhiên có một con sông lớn cản đường, nước sông lao nhanh, lăn lăn đi!
Đây là đoạn sông lớn chảy qua Huyện Cảnh Tú!
Trong lễ hội kia, hương hỏa rất mạnh, truyền vào trong sông!
Làm người tu hành, khó tránh sẽ bị ảnh hưởng!
"Tô Đình!"
Đỗ Hằng quát: "Ngươi rốt cục chạy không thoát rồi!"
Hắn quát một tiếng chói tai, tiếng quátvang vọng tứ phương!
Mà Tô Đình ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, mặt không biểu tình.
Không biết tại sao, trong lòng Đỗ Hằng bỗng chấn động.
Sau đó chỉ thấy Tô Đình nhảy vào con sông kia.
Nhưng càng thêm cổ quái là, Tô Đình nhảy vào trong nước sông, vậy mà như bị ăn mòn, lập tức tản ra, tựa như bùn cát, bị nước sông tách ra, dần dần lắng đọng, có thể chạy dọc theo nước chảy mà lăn đi.
"Chẳng lẽ là thủy độn?"
Toàn thân Đỗ Hằng chấn động, nhưng nhìn kỹ thì lại lộ ra vẻ khó có thể tin, thất thanh kêu lên: "Bùn cát?"
Kia là thân thể do bùn cát biến thành!
Kia là người khổng lồ do bùn cát biến thành!
Ở trong thịnh hội, Tô Đình dùng người khổng lồ đất đá này giả làm bộ dáng của chính hắn, mà bản thân lại ẩn ở một bên.
Bây giờ Tô Đình lại lập lại chiêu cũ?
Mà đáng hận hơn chính là, sát ý của hắn ta quá thịnh, che đậy bản tâm, lại bị Tô Đình lừa gạt?
Đã không phải Tô Đình, như vậy Tô Đình ở đâu?
Ánh mắt Đỗ Hằng đột nhiên co rụt lại, bỗng nhiên nhớ tới gò núi mà mình đánh ra.
Tô Đình vòng qua gò núi, mà gò núi ngăn cản tầm mắt của mình, lúc ấy "Tô Đình" này từ một bên gò núi khác chạy đến, mình căn bản không hoài nghi.
Nhưng hiện tại xem ra, Tô Đình núp ở đằng sau gò núi, thả ra thân thể giả này, dẫn dụ chính mình đi.
"Ngươi trốn không thoát!"
Đỗ Hằng nghiến răng nghiến lợi!
Ngắn ngủi ba mươi dặm!
Đối với hắn ta có đạo hạnh tầng sáu thì cũng không tính xa!
Lúc này lại đuổi về, chưa hẳn đã không thể lại tìm được tung tích của Tô Đình!
Dù sao tiêu hao đến nay, chỉ sợ Tô Đình cũng sắp hao hết pháp lực!
Hắn ta nghĩ như vậy, quay người mà đi, lướt nhanh trên không trung.
Cũng không lâu sau, hắn ta đã trở về nơi đây, từ trên cao nhìn xuống dưới, chụp lại.
Oanh oanh vang vọng!
Lúc trước gò núi bị hắn ta đánh ra kia lại bị hắn ta đánh thành đất bằng!
Mà Tô Đình đã không còn ở đây.
Vẻ mặt Đỗ Hằng hờ hững, rơi xuống, Âm thần ngoại phóng, liếc nhìn bát phương.
"Tô Đình!"
"Ta biết ngươi trốn không xa!"
"Ngươi trốn đi cũng vô dụng, pháp lực của ngươi nông cạn, đào mệnh đến tận đây, thân pháp kia chỉ sợ không thể vận dụng nữa a?"
"Ngươi trốn không xa!"
Đỗ Hằng dùng Âm thần ngoại phóng, muốn truy tìm vết tích Tô Đình rời đi.
Nhưng dù hắn ta có đạo hạnh tầng sáu, Âm thần đạt đến tình trạng thượng tầng, thế mà vẫn không phát hiện được khí tức của Tô Đình.
Sắc mặt Đỗ Hằng đã vô cùng khó coi.
Vậy mà thật sự để mất dấu Tô Đình rồi?
Hô hấp của hắn ta bỗng biến thành nặng nề chút, trong ánh mắt dần dần sinh ra sát ý.
Nhiều lần thất bại trong tay Tô Đình.
Mà bây giờ hắn ta có đạo hạnh hơn xa Tô Đình, thế mà vẫn để con vịt đã tới tay chạy trốn?
Hắn ta khẽ nhắm mắt, pháp lực vận chuyển, tâm cảnh bỗng dưng yên tĩnh một chút.
"Là ta thất thố."
Đỗ Hằng thở ra một hơi, ý thức được tự thân không đúng.
Hắn a vốn không phải người lỗ mãng như thế, nhưng sát cơ đối với Tô Đình quá nặng, vậy nên mới trở xúc động như vậy, tuỳ tiện bị Tô Đình che đậy.
"Thôi được, nếu Tô Đình đã chạy trốn, vậy bảo bối kia của hắn cũng không trốn xa được đi?"
Đỗ Hằng nhớ tới bảo bối kia, trong lòng lại thấy âm thầm hối hận, lúc ấy lẽ ra không nên trở về, mà hẳn nên trực tiếp dọc theo sông lớn, đoạt lấy bảo bối này của Tô Đình.
Hắn ta nghĩ như vậy, lúc này mới quay người, muốn chạy tới đoạn sông lớn kia.
Nhưng lúc này vừa quay người, đột nhiên trời đất sụp đổ!
Phương thiên địa này giống như đã đọng lại!
Thiên địa tối xuống!
Như bầu trời sụp đổ xuống!
Ngay cả không khí xung quanh cũng vì thế mà vặn vẹo!
Ngay cả đại địa đều trở nên ngưng trệ.
Đỗ Hằng bỗng nhiên quay người, sắc mặt đột biến!

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất