Chương 281: Động phủ dưới đáy sông
Nước sông chảy xiết, cuồn cuộn không ngừng.
Sông Cảnh Tú lớn này vô cùng rộng lớn.
Tục truyền rằng nhiều năm trước, vốn không có con sông lớn như thế, nhưng rất nhiều năm qua, dòng nước từ đầu nguồn không bị lấp, nước không ngừng cọ rửa, khi thì lại có mưa to trợ giúp, cuốn theo lưu sa dưới đáy và đất đá hai bên đê đi.
Cho đến ngày nay, mới có con sông lớn như thế.
Đây là cách nhìn phàm nhân.
Nhưng trên thực tế, ngay cả Nhan lão thông hiểu phong thuỷ, có thể khám phá địa thế, đang mượn quyền hành thần sông để mở rộng sông Cảnh Tú cũng phải tuân theo gió mưa, hàng năm hơi đổi hướng chảy, khống chế dòng nước chảy.
Qua các đời ở Huyện Cảnh Tú, bách tính trong huyện đều triều bái thần linh trong sông này, hàng năm đều tổ chức lễ hội, đến nay đã mấy trăm năm rồi, trải qua rất nhiều đời.
Trong huyện thành, còn có thần miếu, trong thần miếu cũng có tượng thần.
Mỗi khi đến lễ hội, tượng thần sẽ được chuyển trên xe, dùng trâu ngựa kéo xe, đi tới trên đài được xây dựng tạm bên bờ để người dân triều bái.
Sở dĩ không dựng thần miếu ở nơi này, chính là e ngại nước tốc độ sông tăng lên, e ngại hướng chảy của dòng sông ảnh hưởng đến thần miếu.
Lúc này ở huyện Cảnh Tú đang vừa múa vừa hát, triều bái thần linh.
Mà trong sông Cảnh Tú lại có động thiên khác.
——
Tô Đình cùng tiểu tinh linh đi theo vị Nhan lão kia tới bờ sông.
Tiếng nước sông chảy ầm ầm, tiếng ca múa ở nơi xa, tiếng rao bán hàng rong, tiếng cười đùa nói chuyện, hoặc là tiếng quát mắng, đủ loại thanh âm hòa vào nhau vô cùng ầm ĩ.
Nhưng sau khi đi vào trong sông, tất cả những tiếng ầm ĩ đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
"Ồ?"
Tô Đình đi vào trong sông, phát hiện ngay cả tiếng nước cũng không còn, xung quanh dường như cũng ngăn cách cả dòng nước.
Kỳ thật bản thân hắn đã tu hành có thành tựu, ở chốn nhân thế của phàm trần này, có thể nói là không sợ thủy hỏa.
Hắn đã có thể Tích Cốc, cũng có thể nín thở, coi như rơi vào dưới nước, kì thực cũng vẫn giống như ở trên mặt đất, chênh lệch không xa. . . Đương nhiên, nếu ở trong nước quá lâu thì cũng có thật nhiều chuyện không tiện.
Thế nhưng hắn không hề ngờ sau khi đi vào trong nước, thế mà lại không cảm giác được dòng nước.
Mà tiểu tinh linh cũng kinh ngạc như vậy, cái đầu nhỏ không ngừng chuyển động ngắm nhìn bốn phía.
"Nhan lão thật có bản lĩnh."
Một lúc lâu sau, Tô Đình thở dài than thở một câu.
Thủ pháp như thế, không cần nhiều lời, chính là do Nhan lão làm ra.
Vị lão giả này chưởng quản lý dòng nước ở sông Cảnh Tú này không biết đã bao lâu, sợ là đã điều khiển thuận lợi như cánh tay của mình, chỉ khống chế nước sông chuyển hướng, ở dưới nước chảy dọc theo xung quanh mình, để trống đi một mảnh cũng không khó.
Chỉ là mình cũng không phải dừng ở trong nước, mà đi theo đối phương lặn xuống nước rồi lại tiến lên, chính là di chuyển bằng tốc độ cực nhanh, như vậy mà vẫn có thể khống chế dòng nước chảy vòng qua mình, hình thành một khoảng không thì thật sự là khó được.
Cho dù là tiểu tinh linh cũng không nhịn được cảm khái.
"Lão đầu này có trình độ quả thực đạt đến mức xuất thần nhập hóa, không biết ông ta đã khống thủy bao nhiêu năm rồi nhỉ?" Tiểu tinh linh nói nhỏ như vậy.
"Chỉ sợ là đã mấy trăm năm." Tô Đình cảm thán nói: "Cho dù ta có thiên tư ngộ tính cao như vậy, lại ngưng tựu pháp ý, có thể khống thủy, nhưng muốn khống thủy đến tình trạng xuất thần nhập hóa thế này, ít ra cũng cần hai ba năm . ."
Nói đến đây, Tô Đình lại khẽ thở ra một hơi, thật lòng tán thưởng nói: "Nhan lão quả nhiên rất lợi hại."
——
Giữa sông Cảnh Tú.
Hơn tám mươi trượng dưới nước.
Tô Đình xuyên qua nước sông, nhìn thấy phía dưới đáy sông.
Mặt sông cùng đáy sông cách nhau chừng trăm trượng, mà dưới đáy sông không thấy nước bùn, chỉ có nước trong vắt, có thể thấy rõ bên dưới có một tòa phủ đệ, nằm ở phía dưới đáy sông.
"Ồ?"
Tô Đình hơi kinh ngạc.
Nhan lão cười nói: "Trò vặt thôi, sông Cảnh Tú cũng không phải đều sâu như vậy, chỉ là một đoạn sộng này bị lão phu áp xuống, độ sâu đạt trăm trượng, mượn lực xây thành phủ đệ ở đáy sông, dựa theo hiểu biết của lão phu nhận để xây thành, kỳ thật đạo hạnh của ngươi tiến thêm một bước thì cũng có thể có loại bản linh này."
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Nhan lão lại nói gì vậy, hiện tại ta nào có bản lĩnh này."
Bây giờ đúng là hắn còn không làm được điểm ấy, nhưng nếu đạo hạnh tăng thêm một bậc, có thể bước vào tầng năm thì cũng có thể thử khống chế địa thế xung quanh, bởi vì Ngũ Hành bao gồm nhiều mặt, cho nên hắn cũng có thể chưởng khống địa thế, thay đổi địa thế trong lòng đất cũng không khó.
Vừa đi vừa nói chuyện, một già một trẻ này và một tiểu tinh linh đều rơi vào đáy sông đằng trước, đứng trước phủ đệ kia.
Tòa phủ đệ này có chút cổ xưa, nhưng ở dưới sông nước lại không bị ăn mòn, không có dấu hiệu bị hủy hoại, chỉ có khí tức cổ xưa do thời gian lưu lại thôi.
Tô Đình ngẩng đầu nhìn một chút, cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì phía trên tòa phủ đệ này, lại không treo bảng hiệu.
Theo đạo lý thì dù là miếu thờ hay nơi ở, từ xưa đến nay, phần lớn sẽ có bảng hiệu, để thông báo kỳ danh.
Tô Đình vốn cho rằng ngẩng đầu lên là sẽ thấy bảng hiệu có ghi địa danh ví dụ như miếu Hà Bá hoặc là Thủy Thần cư, không ngờ phía trên đúng là không có vật gì.
"Thần sông không giống với thần linh bình thường, tính tình luôn luôn đơn giản lạnh nhạt, ngay cả tòa phủ đệ này cũng là do lão phu tiện tay xây thành."
Nhan lão vừa cười vừa nói: "Vốn muốn mời thần sông đặt tên, chỉ là nàng không muốn nhiều lời, chỉ đành để trống thôi."
Tô Đình cảm thấy kinh ngạc, trên mặt lại cười nói: "Vị thần sông này quả nhiên không hề tầm thường."
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng của hắn luôn cảm thấy rất cổ quái.
Chỉ là một vị thần sông, hưởng khói lửa nhân gian mà sinh, cũng không phải thiên thần gì, sao lại có cử chỉ dị thường như thế?
Chẳng lẽ nàng cũng giống tiểu tinh linh, đều là thiên địa sinh ra, lại chiếm cứ một phương ở nhân thế, trở thành thần chỉ một phương?
Trong lòng hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt lại chưa biểu lộ gì.
Chỉ thấy Nhan lão tiến lên, gõ vài tiếng lên cánh cửa bằng đồng, tiếng động truyền vào bên trong.
Tiểu tinh linh không khỏi hỏi: "Lão đầu, nơi này là ngươi xây, chẳng lẽ ngươi không có phương pháp đi vào?"
Nhan lão cười không nói.
Tô Đình bấm tay gảy nàng một chút, nói: "Thần sông ở bên trong, dù sao cũng nên có chút quy củ, chẳng lẽ lại đẩy cửa tiến vào? Dù thần sông không thèm để ý quy củ, nhưng Nhan lão là người tuân thủ quy củ."
Nhan lão nghe vậy thì vuốt râu cười, hiển nhiên rất hưởng thụ lời nói này.
Chợt có một tiếng vang nhỏ!
Cửa lớn từ từ mở ra!
Bên trong có một bé gái đi ra, khoảng chừng mười tuổi, dáng vẻ thanh tú, cười không ngớt.
Tô Đình ngơ ngác một chút, cùng tiểu tinh linh liếc mắt nhìn nhau.
Chẳng lẽ đây chính là thần sông?
"Gia gia. "
Bé gái lôi kéo cánh tay Nhan lão, nhìn về phía Tô Đình, ngoắc nói: "Thần sông tỷ tỷ để các ngươi tiến vào."
Nhan lão giơ tay gõ lên đầu nhỏ của nàng, quát lớn: "Lại không có quy củ."
Bé gái thè lưỡi, vô cùng đáng yêu.
Nhan lão lấy lại tinh thần, giải thích nói: "Đây là tôn nữcủa lão phu, trước kia bị ác lang ăn thịt, về sau được thần sông thu lưu, sau khi lão phu chết, cũng tới bên người thần sông, mới đoàn tụ, chỉ vì tuổi nhỏ gặp nạn nên bây giờ vẫn rất ngây thơ, Tô tiểu hữu chớ trách."
Tô Đình khoát tay cười nói: "Không có gì đáng trách."
Hắn nói như vậy, ánh mắt lại dọc theo cửa lớn, nhìn vào bên trong.
Tòa phủ đệ này cũng không tính lớn, nhưng bố trí rất hoàn thiện, bởi vậy nhìn một cái đã thấy một bức tường. . . Chặn ánh mắt.
Tô Đình nhìn không thấy bên trong, nhưng lại phát hiện ra dường như bên trong có một ánh mắt, xuyên qua bức tường, rơi trên người mình, đang đánh giá chính mình.
* * *