Chương 282: Lại nghe thần sông nói về Lôi Thần
Trong động phủ ở đáy sông.
Được Nhan lão dẫn đường, mấy người đi vòng qua bức tường, xuyên qua hành lang, đi vào chính đường.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh, mặt hiện ý cười, tựa như thiếu nữ nhà bên đang ngồi đó, khiến người ta không tự giác cảm thấy thân cận.
Tô Đình chưa từng gặp qua tượng thần thần sông ở huyện Cảnh Tú, cũng không có cảm nhận được khí tức phiêu miểu thần bí thuộc về thần chỉ từ trên người thiếu nữ này, cũng không có có cái gọi là uy nghiêm bao quát chúng sinh.
Nhưng không biết tại sao, hắn nhìn thấy thiếu nữ này, lại có thể kết luận nàng chính là thần sông của sông Cảnh Tú.
"Tham kiến thần sông đại nhân."
Tô Đình thi lễ, thần sắc nghiêm nghị.
Tiểu tinh linh đứng trên vai của hắn, cũng học dáng vẻ của Tô Đình, cánh mỏng vừa thu lại, hai tay hơi ủi, nhẹ nhàng thi lễ.
"Không cần đa lễ."
Thiếu nữ kia hơi đưa tay, chợt nhìn về phía tiểu tinh linh, ngoắc nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi qua đây."
Tiểu tinh linh chỉ cảm thấy thiếu nữ kia vô cùng thân cận, cũng không thấy mâu thuẫn gì, chỉ nhìn Tô Đình một chút, thấy Tô Đình không phản đối, lập tức giương cánh bay tới, đạu vào tay của thiếu nữ kia.
"Thiên địa sinh ra tinh linh, như thần linh do thiên sinh địa dưỡng."
Thiếu nữ mỉm cười, ánh mắt có phần sáng tỏ, nói: "Tám trăm năm qua, trật tự thiên địa ổn định, Lục Đạo Luân Hồi vận chuyển vòng quanh, đều do Thiên Đình quản lý. . . Không ngờ thời này thế mà còn có một thần thai do thiên sinh địa dưỡng, ngược lại làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn."
Tiểu tinh linh nghe lời này thì hết sức cao hứng, nhìn thoáng qua Tô Đình, khóe miệng chợt ngoắc ngoắc.
Tên Tô Đình kia luôn không biết xấu hổ, cho rằng hắn là người có thiên phú tốt nhất trên thế giới này.
Nhưng ngay cả thần sông này đều nói mình mới là tạo hóa đặc biệt nhất giữa thiên địa từ gần ngàn năm nay,.
Có lẽ thần sông muốn gặp Tô Đình, chính là vì nhìn thấy chính mình.
Tô Đình là nhờ vào mình mới có thể gặp thần linh.
"Tiểu nha đầu này thật sự là thiếu đánh." Sắc mặt Tô Đình hơi đen, sao hắn có thể không nhìn ra suy nghĩ của tiểu gia hỏa này chứ, trong lòng ngầm bực, nghĩ xem sau này cón nên học luyện đan hay không.
"Ngươi cũng không tệ."
Thiếu nữ nhìn lại, nói với Tô Đình: "Lúc trước mượn hương hỏa, tượng thần có linh, ta nhập vào để quan sát, phát hiện trên người ngươi lại có khí tức của một vị cố nhân với ta. . . Lúc ấy thấy ngươi dường như đang ở tình thế nguy hiểm, vốn muốn để Nhan lão đi giúp ngươi, không ngờ ngươi đúng là bất phàm, có thể dùng đạo hạnh tầng tru sát Thượng nhân tầng sáu."
Tô Đình nghe vậy, có phần cao hứng, trên mặt lại vẫn khiêm tốn nói: "Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, quả thực là không đáng nhắc tới. . ."
Tiểu tinh linh nghe hắn liên tục nói ba lần không đáng nhắc tới thì không khỏi liếc mắt.
Vẻ mặt thiếu nữ ngồi phía trên giãn ra rồi cười nói: "Tên hậu bối nhà ngươi đúng là rất thú vị, tính tình hoàn toàn khác biệt với vị cố nhân kia của ta."
Tô Đình sờ sờ mặt, trong lòng thấy cổ quái, mặc dù biết thiếu nữ này chính là thần sông, cũng là thần chỉ đã tồn tại mấy trăm năm, nhưng thấy dáng vẻ đối phương chỉ là thiếu nữ, diện mạo nhìn còn trẻ hơn so với mình, giờ phút này lại nghe thấy đối phương gọi mình là hậu bối, trong lòng luôn có vẻ khó chịu.
Gần đây, hắn dùng bối phận trưởng lão Nguyên Phong Sơn, luôn luôn là sư thúc tổ của người ta, lúc này bị xưng hô như thế, ngược lại đã hiểu được tâm tình của đám người Vân Tích cùng Dư Nhân.
"Thần sông đại nhân luôn nói vãn bối tương tự cùng cố nhân của ngài, không biết vị cố nhân này. . . Lại là vị nào?"
"Một vị lôi bộ chính thần."
"Lôi Bộ Chính Thần?"
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Từ khi vãn bối tu hành đến nay, đúng là có thật nhiều duyên phận cùng lôi bộ, từng được người coi miếu trong Lôi Thần Thiên tôn miếu chỉ điểm, thành người dẫn đường của vãn bối."
Thiếu nữ kia khẽ lắc đầu, nói ra: "Vị cố nhân kia cũng không phải Thiên tôn của Lôi bộ, mà là Tổng binh Lôi bộ. . ."
Tô Đình ngạc nhiên nói: "Tổng binh Lôi bộ?"
Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận thờ phụng tượng thần chính là một lão đạo, bây giờ Tô Đình hành tẩu ở bên ngoài, kiến thức đã hơn xa lúc trước, đã biết được vị Đại Thiên Tôn của Lôi bộ này đã từng là chưởng giáo Thủ Chính Đạo môn một nhiệm kỳ.
Nhưng Tổng binh của Lôi bộ thì hắn lại cũng không biết được.
"Ngươi khiến ta cảm thấy quen thuộc, chỉ vì lôi bộ công pháp của ngươi mà thôi."
Thiếu nữ mỉm cười nói: "Vị Thiên tôn Lôi bộ này, chính là đạo nhân thuộc Thủ Chính Đạo môn, sở học chính là công pháp Thủ Chính Đạo môn, cũng không phải lôi bộ công pháp. Còn vị cố nhân kia của ta, trước kia đoạt được lôi bộ công pháp, gọi là Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy pháp quyển."
Ánh mắt Tô Đình đột nhiên ngưng tụ.
Đây chẳng phải là công pháp mà hắn thu được trong Ngũ Hành giáp à?
Tuy nói hắn đoạt được Ngũ Hành giáp trong Lôi Thần miếu, rồi từ Ngũ Hành giáp lại đoạt được lôi bộ công pháp, nhưng từ khi biết được lai lịch của Ngũ Hành giáp, hắn lại cho rằng đây là truyền thừa của Chính Tiên Đạo!
Nhưng bây giờ thiếu nữ này lại nói là công pháp của Tổng binh Lôi bộ?
"Trước kia thiên địa sinh ra một đạo thần lôi, uy năng vô tận, dần dần sinh linh trí, vốn là Tiên Thiên Lôi Thần."
Thiếu nữ nói: "Về sau bởi vì thiên địa biến hóa, Lôi Thần chết yểu, cả người phân thành ngàn vạn thần lôi, rơi vào đại địa. . . Sau đó thiên địa dần ổn định, những người đã từng được thần lôi kia, sau khi chết có thể phong thần, đưa về lôi bộ, thế nên toàn bộ Lôi bộ cộng lại mới là Lôi Thần hoàn chỉnh kia."
Nàng nhìn Tô Đình, vừa cười vừa nói: "Còn Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy pháp quyển này, kỳ thật chính là công pháp của Tiên Thiên Lôi Thần, Tổng binh lôi bộ đoạt được một đạo thần lôi chứa công pháp, nên trở thành người duy nhất tu hành công pháp này. . . Những năm gần đây, hắn chưa từng thu đồ đề, công pháp này không được truyền thụ xuống, hiện tại xem ra, ngươi chính là người thứ hai trên đời tu hành một bộ công pháp này."
Tô Đình nghe mà vô cùng kinh ngạc, không ngờ bộ công pháp này lại có lai lịch không tầm thường như thế?
Bộ công pháp kia chính là lôi bộ chân truyền, đạt đến tiên cảnh, dù là ở Thủ Chính Đạo môn hay Chính Tiên Đạo, cũng đều là điển tịch chí cao. . . Dù là dùng nhãn lực trong Lục Áp truyền thừa để xem thì cũng thấy được vẻ cực kì bất phàm.
Hắn biết bộ công pháp kia cực kì phi phàm, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới bộ công pháp kia lại chỉ có một người tập được trước hắn?
Có lẽ đây là vị Tổng binh Lôi bộ kia cố ý truyền lại?
Nhưng trong miếu thờ kia, rõ ràng thờ phụng chính là Đại Thiên Tôn Lôi bộ.
"Ngươi nhận được duyên phận này, nên cố gắng tu hành."
Thiếu nữ nói ra: "Chỉ cần tu thành Dương thần, chính là Chân Nhân đương thời, khi tấu lên trên, dù là tới U Minh, cũng có thể gặp người truyền cho ngươi công pháp kia một lần."
Tô Đình sờ cằm, đang muốn tra hỏi.
Thiếu nữ bỗng ngắt lời hắn, chỉ vào pháp ấn sau lưng hắn, vừa cười vừa nói: "Cái pháp ấn này của ngươi có vẻ hơi quá lớn rồi?"
Tô Đình giang tay ra, cười khổ bất lực.
Thiếu nữ cười nói: "Kỳ thật vị cố nhân kia của ta cũng có một pháp ấn như thế, đó vốn là một tòa cự thạch, từ thần lôi biến thành Lôi Thạch, thu phát tuỳ ý, lớn nhỏ như ý, so với pháp ấn này của ngươi thì lợi hại hơn mấy phần. . . Ta gặp qua Lôi Thạch kia, nhớ mang máng dấu vết trên Lôi Thạch, nếu ngươi đồng ý, ta cũng có thể dựa vào dấu vết kia, thay ngươi bớt công mài nước một phen, để nó nhỏ hơn hai phần."
Tô Đình nghe vậy, hai mắt lập tức tỏa sáng, nói: "Vậy thì đa tạ."
Thiếu nữ chỉ mỉm cười.
Vẻ mặt Nhan lão không thay đổi.
Ngược lại là tiểu tôn nữ của Nhan lão lại lầm bầm: "Thế mà không biết thoái thác một chút, da mặt thật dày."
Tô Đình giống như không nghe thấy, chỉ đưa pháp ấn lên.
Cả ngày cõng theo một cánh cửa thì tính là chuyện gì?
Trong ngực giấu cục gạch mới là chính đạo!
* * *