Chương 292: Bách quỷ quấn thân
Ầm ầm vang vọng!
Cả núi rừng đều rung động!
Đông Phồn tăng nhân mới quay người bỏ chạy được mấy bước, đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động, vừa quay đầu nhìn lại một chút, cả người đều run lên vì sợ hãi.
Chỉ thấy mấy con yêu vật mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo kia vừa xông lên đối mặt đã bị Tô Đình tiêu diệt.
Mà đám âm linh quỷ vật cũng bị lôi đình thiên uy trên thân Tô Đình dọa sợ, không thể đến gần.
"Làm sao có thể?"
Con ngươi Đông Phồn tăng nhân co rụt lại, nhanh chóng quay người bỏ chạy.
Bản lĩnh của Tô Đình so với ở thịnh hội còn mạnh hơn rất nhiều.
Bây giờ hắn bị Tô Đình đánh lén dẫn đến bị thương, lại mất đi rất nhiều giúp đỡ, căn bản không thể nào là đối thủ của Tô Đình.
Lúc này chỉ có thể bỏ chạy. . . Nếu có thể chạy về hang ổ, thì có thể còn có mấy phần thắng.
Nhưng hắn mới chạy không được trăm trượng.
Đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió táp gào thét.
"Hỏng bét!"
Đông Phồn tăng nhân bỗng hơi nghiêng.
Có một vật xẹt qua bên tai.
Mặc dù vật này không trực tiếp đánh trúng đầu của hắn, nhưng lại kéo theo từng đợt gió cuồn cuộn, lạnh thấu xương.
Dưới chân Đông Phồn tăng nhân lảo đảo mấy bước, mới miễn cưỡng đứng vững.
Chỉ thấy ở nơi khi nãy hắn đứng, trong tay Tô Đình cầm một cục gạch, vẻ mặt đầy tiếc nuối, nói: "Sao lại thất thủ rồi? Không phải là vì đầu ngươi quá trơn, nên ta không thể đánh trúng chính diện?"
Sắc mặt Đông Phồn tăng nhân âm trầm, sau đó quyết định bỏ qua suy nghĩ tiếp tục chạy trốn.
Từ tình cảnh khi nãy có thể thấy, tốc độ Tô Đình đuổi theo quả thực nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Dù hắn chạy trối chết, tốc độ này của hắn căn bản không thể thoát khỏi Tô Đình đuổi theo.
Một cục gạch đập tới kia, nếu không phải hắn đang chạy trên đường về phía trước, miễn cưỡng có thể khẽ nghiêng người né một chút thì nất định sẽ bị đánh nát đầu.
"Lúc này mới mấy ngày không gặp, đạo hạnh của Tô thí chủ thế mà lại tăng lên, hơn nữa còn có thể luyện thành pháp bảo bất phàm như thế, thật sự khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi thán phục."
Đông Phồn tăng nhân nói một câu, giống như đang tán thưởng, cũng có vẻ như tràn đầy thất bại.
Tô Đình nghe vậy, vừa cười vừa nói: "Ngươi nói không sai, ta cũng cho rằng là như vậy."
Những ngày qua, hắn dựa vào Long Tước Tán Thân Quyết, từng bước luyện hóa Long Hổ Huyền đan, pháp lực của hắn đã đạt đến tầng bốn đỉnh phong rồi.
Đồng thời lôi bộ công pháp, lôi đình pháp lực lại bá đạo cương liệt, bởi vậy cũng gần như không kém Đỗ Hằng đã đột phá tầng sáu lúc trước.
Ngoài ra, mặc dù hắn tạm thời không thể dùng thần đao, nhưng lại luyện thành pháp ấn này, lại được thần sông trợ giúp luyện pháp ấn này đến đại thành, xem như một cánh tay đắc lực.
Ngay cả Đỗ Hằng đã đột phá tầng sáu đều bị hắn xử lý, huống chi là Quỷ Tăng có đạo hạnh còn ở tầng năm?
"Ha ha, ngươi trốn cũng không chậm, đáng tiếc so với người đứng đầu thịnh hội, ở trước mặt người tuổi trẻ đệ nhất đương đại là ta đây thì vẫn không đáng chú ý."
Toàn thân Tô Đình toát ra vàng sáng lôi đình, nhìn tăng nhân trước mắt, giơ tay chỉ hướng đám âm linh quỷ vật ở tối tăm, chậm rãi nói: "Ngươi phạm vào những việc này, đại khái trong lòng cũng biết được đi?"
Đông Phồn tăng nhân thở dài nói: "Tiểu tăng vốn không có ác ý, chỉ là người sống một đời đều là chịu khổ, chịu dày vò như bị sấy khô trong lò, ta chỉ giúp bọn hắn giải thoát mà thôi."
Tô Đình cười nói: "Vậy hôm nay ta cũng giúp ngươi giải thoát nhé?"
Đông Phồn tăng nhân lui lại một bước, nói: "Ngươi và ta vốn không có oán thù, ngươi lại không phải người của quan gia, cần gì phải như thế?"
Tô Đình cười lạnh thành tiếng, nói: "Tô mỗ ta từ nhỏ đã ghét ác như cừu, hành hiệp trượng nghĩa, tích đức thiện tâm, bây giờ lại bị quốc sư của Ty Thiên Giám khóc ròng ròng chi thỉnh cầu, nếu như không giết ngươi thì biết ăn nói thế nào đây?"
Trong lòng Đông Phồn tăng nhân hơi trầm xuống, nói: "Ty Thiên Giám cũng đã để mắt tới ta rồi?"
Tô Đình thầm mắng một tiếng, nếu không phải con lừa trọc này quá ác, khiến Ty Thiên Giám để mắt tới, sao Tô mỗ phải bôn ba đến mức như vậy. . . Trong lòng hắn cực kỳ tức giận, lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Nói đi cũng phải nói lại, hòa thượng nhà ngươi sau khi rời kinh thành còn dám điều tra ta, biết được tên của ta, cũng đúng làm khó cho ngươi, bây giờ ta đã tự tới cửa rồi, ngươi muốn báo thù rửa hận trên thịnh hội thế nào?"
Trong lòng Đông Phồn tăng nhân kinh hãi, trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, lại nói: "Chớ hiểu lầm, tiểu tăng không phải vì chuyện ở thịnh hội mà cố ý trả thù."
Tô Đình cầm cục gạch, nói: "Vậy thì vì sao?"
Đông Phồn tăng nhân nói: "Chỉ vì. . ."
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên thiền âm vang vọng làm nhân tâm hoảng hốt.
Chỉ thấy Phật quang bao phủ, mặt đất nở sen vàng.
Mà sen vàng dâng lên khiến địa thế chập trùng.
Chỉ trong chớp mắt, địa thế xung quanh Tô Đình đã nổi lên, rồi có chỗ lại sụp xuống, giống như muốn chôn sống hắn vậy. . . Mà trong địa thế lại có vô số đóa sen vàng, phật ý tuôn trào, lại tràn đầy khí thế hàng yêu phục ma, muốn hàng phục mọi thứ rồi mặc cho địa thế mai táng.
"Muốn chết!"
Tô Đình nổi giận!
Lôi quang lấp lóe, chống lại sen vàng xung quanh, cũng chống cự lại địa thế sụp đổ.
Hắn nâng pháp ấn lên, đánh tới chỗ Đông Phồn tăng nhân!
Pháp ấn không ngừng phồng lớn, trong khoảnh khắc đã to bằng gian phòng, phá vỡ địa thế xung quanh, bắn thẳng đến Đông Phồn tăng nhân!
"Cái gì?"
Đông Phồn tăng nhân kinh hãi đến cực điểm, vội vàng né tránh.
Tô Đình xông ra theo pháp ấn!
Nghĩ tới uy lực của Phiên Thiên Ấn, dù là một tòa núi cao đều có thể đánh sụp để tạo ra một con đường, huống chi chỉ là một mô đất?
Ầm ầm!
Đông Phồn tăng nhân bị pháp ấn sượt qua bên hông, khiến miệng hắn phun máu tươi, cả người như diều bị đứt dây, trực tiếp bị đánh bay ra xa hơn mười trượng, mới ngã xuống đất.
Mặc dù hắn miễn cưỡng vận chuyển Phật Quang Kim Thân, mà pháp ấn kia cũng bị cản trở giảm bớt lực khi đánh tan núi đá thổ địa, nhưng bị pháp ấn này khẽ đụng một cái vẫn khó tránh khỏi bị trọng thương.
Tăng y của hắn rõ ràng là pháp khí, thế mà bên eo cũng bị phá rách, huyết nhục cũng bị đánh rách, máu tươi ròng ròng, mơ hồ có thể thấy được nội tạng bên trong.
Lúc này hắn đã bị trọng thương, pháp lực tán loạn, thân thể bị hao tổn, huyết khí cũng yếu đi.
Thấy Tô Đình đã thoát khỏi vây khốn thì lại càng kinh hãi.
"Tiểu tăng muốn nói với ngươi. . ."
"Nói đại gia ngươi!"
Sắc mặt Tô Đình âm trầm, lập tức đánh tới, cũng không tiếp tục quan tâm vì sao con lừa trọc này biết được tên của hắn, trực tiếp muốn xuất thủ, giết chết hắn tại chỗ!
Đông Phồn tăng nhân thấy thế càng thêm kinh hãi, nhưng lúc này tự thân đã bất lực, đành phải mong đợi vào đám âm linh quỷ vật kia.
Nhưng hắn niệm chú ngôn lên rồi mà những âm linh quỷ vật kia lại đều e ngại lôi đình thiên uy trên người Tô Đình, đều không dám tới gần.
Bành!
Tô Đình vỗ một chưởng lên cái đầu trơn bóng kia.
Đông Phồn tăng nhân bỗng bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
"Hóa ra ngươi chỉ có bản lĩnh hàng phục yêu tinh, lại không thể hàng phục âm linh quỷ vật."
Tô Đình liếc mắt nhìn một cái, lộ ra nụ cười lạnh, nói ra: "Ngươi có bản lĩnh hoàn toàn giết được những âm linh quỷ vật này, từ đó uy hiếp bọn hắn để ngươi sử dụng? Chỉ là hôm nay xem ra, lôi đình thiên uy của ta có uy áp hữu dụng hơn. . ."
Trong lòng Đông Phồn tăng nhân tỏa ra bất an, sợ hãi nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tô Đình không để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía đám âm linh quỷ vật, trầm giọng nói: "Người này đã bị ta gây thương tích, pháp lực không có thể động nữa, huyết khí đã tán loạn, thần trí yếu dần, không diệt được các ngươi. . . Hắn hại chết các ngươi thế nào, hắn lại ép buộc các ngươi ra sao, hôm nay hãy đi chấm dứt ân oán cùng hắn đi."
Tình cảnh yên tĩnh một chút.
Sau đó âm phong cuồn cuộn, đánh về phía Đông Phồn tăng nhân.
Hôm nay Quỷ Tăng nghèo túng!
Lập tức bị bách quỷ quấn thân!
* * *