Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 293: Siêu độ âm hồn, công đức vô lượng

Chương 293: Siêu độ âm hồn, công đức vô lượng

Đông Phồn tăng nhân bị bách quỷ quấn thân, mặc dù nhục thân nhìn như hoàn hảo, nhưng thần hồn sớm đã tàn tạ không chịu nổi, theo Tô Đình thì kiểu chết này cực kì thê thảm.
"Thật ác độc."
Tô Đình hít một hơi, khẽ lắc đầu.
Đông Phồn tăng nhân dùng âm linh quỷ vật hại người, lại dùng bản lĩnh khu trừ quỷ quái, từ đó danh truyền tứ phương, lấy được danh tiếng thánh tăng Phật sống, nhưng người biết được nội tình đều gọi hắn là Quỷ Tăng.
Nghe được danh hiệu Quỷ Tăng, Tô Đình vốn cho rằng hắn có bản lĩnh khống chế quỷ quái, giống thủ đoạn hàng phục yêu vật tinh quái để mình dùng.
Nhưng không ngờ tên Quỷ Tăng này chỉ có bản lĩnh triệt để diệt đi âm linh quỷ vật, từ đó dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp âm linh quỷ vật để mình dùng.
Bây giờ lôi đình thiên uy của Tô Đình càng lực uy hiếp hơn so với Đông Phồn tăng nhân.
Mà những quỷ vật này sớm bị Đông Phồn tăng nhân áp bách, bởi vậy Tô Đình cũng không cần dùng nhiều thủ đoạn gì, đã có thể thúc đẩy những quỷ vật này.
Nhưng Tô Đình lại không muốn thúc đẩy những âm linh quỷ vật này.
"Đều là người đáng thương."
Tô Đình hít một tiếng, nói: "Các ngươi đều bị hắn làm hại, nhưng cũng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn thay hắn hại người. . . Công đức tội nghiệt không nên do ta nắm giữ."
Hắn vận dụng pháp lực, thu lại cái áo da kia, thu hết đám âm linh quỷ vật này vào bên trong.
Theo đạo lý thid sau khi con người chết, sẽ đi qua Địa Phủ để luân hồi.
Cũng không biết Đông Phồn tăng nhân dùng thủ đoạn gì mà để những hồn phách này rời khoit nhân thế.
Có lẽ là tác dụng từ áo da này.
Lúc này không thấy câu hồn sứ của Địa Phủ, cũng không thể để mặc những hồn phách này tứ tán, đành phải thu nạp trước, đến lúc đó giao cho Ty Thiên Giám, có lẽ Ty Thiên Giám sẽ có biện pháp xử lý thích đáng.
"Ừm?"
Ngay khi Tô Đình thu áo daxong, lại phát hiện có người đang nhìn trộm hắn.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy tăm hơi.
Người tới hẳn là có đạo hạnh cao thâm đến mức không thể thăm dò?
Đây chẳng lẽ là Chân Nhân Dương thần?
Hắn đang nghĩ như vậy, nhưng lại phát hiện cảm giác bị theo dõi kia vẫn còn ở đó.
Đồng thời, nơi đầu nguồn không phải ở bốn phương tám hướng.
Đến từ phía trên!
Tô Đình bỗng ngẩng đầu!
Trời xanh mây trắng, nhìn một cái là không sót gì.
Dường như không có dị dạng gì.
Nhưng nhãn lực của Tô Đình đã cao hơn chim ưng thành yêu, so với Thượng nhân bình thường thì càng bất phàm, chỉ một lúc sau đã nhìn thấu sau đám mây trắng kia có giấu một con đại điêu màu trắng.
Con đại điêu màu trắng này, hiển nhiên là một yêu vật.
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, nghĩ xem pháp ấn của mình có thể đánh tới đám mây trắng ở phía trên hay không.
Lúc này con đại điêu màu trắng kia hiển nhiên cũng phát hiện ra sát cơ từ Tô Đình, bỗng nhiên vỗ cánh, phá mây mà đi.
"Trốn cũng không chậm."
Tô Đình không muốn đuổi theo.
Mặc dù con đại điêu màu trắng kia có đạo hạnh chỉ tương đương với Thượng nhân tầng bốn, nhưng bất đắc dĩ là có thiên phú dị bẩm, sinh ra đã có hai cánh, có thể bay lượn trên không trung.
Trước khi Tô Đình có thể đằng vân giá vũ, đúng là không dễ dàng ứng phó với đối thủ như vậy.
Lúc ấy Đỗ Hằng bị hắn giết chết, chỉ vì Đỗ Hằng bị hắn lừa gạt, rơi xuống đất nên bị hắn dùng pháp ấn có thể quật ngã thần tiên tam giới lục đạo này liên tiếp nện, không thể đào thoát.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rơi vào kết cục này cũng không trách Đỗ Hằng quá tự đại.
Kỳ thật người tu hành có đạo hạnh đạt tới cũng không cần mượn dựa vào bản lĩnh cưỡi mây đạp gió mới đứng ở thế bất bại, bản thân đạo hạnh cũng đủ để nghiền ép Thượng nhân bình thường, rơi xuống đất hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là Tô Đình là trường hợp đặc biệt.
Đỗ Hằng đến chết cũng chưa từng nghĩ tới Tô Đình nhìn như đào mệnh, kỳ thật là một mực chờ hắn ta rơi xuống đất.
——
Trên không trung.
Đại điêu màu trắng xuyên qua đám mây, nhanh chóng rời đi.
Trong đôi mắt sắc bén kia của nó, tràn đầy ý vị phức tạp.
Thiếu niên kia giết Đông Phồn tăng nhân, lại chính là thủ phạm khiến tông chủ rơi vào tình cảnh như vậy?
"Tô Đình. . ."
Đại điêu màu trắng tâm niệm hơi đổi, có chút lo sợ bất an.
Đông Phồn tăng nhân gánh vác hi vọng giúp tông chủ khôi phục thương thế cũng đột phá cảnh giới Dương thần.
Bây giờ Đông Phồn tăng nhân vừa nhận lấy lệnh bài đã bị người tru sát.
Mà lệnh bài tín vật tượng trưng cho tông chủ bản môn cũng bị phá hỏng.
Nếu tông chủ biết được việc này, không biết sẽ có cử động như thế nào?
Thù mới hận cũ, hơn nữa còn rơi vào đường cùng, cho dù là người đa mưu túc trí cỡ nào, sợ là cũng không chịu được tức giận xông đầu.
"Nếu tông chủ bước sai, trên mảnh thổ đại địa này sẽ gặp nguy hiểm ngã xuống."
"Như vậy ta cũng có nguy hiểm sẽ chết."
"Tô Đình. . . Tên đáng chết này. . ."
——
Tiểu trấn phía Tây thành Mộ Dương.
Tô Đình căn bản không biết con đại điêu màu trắng kia có lai lịch gì, cũng bởi vì con đại điêu màu trắng kia không dễ truy sát, đạo hạnh lại không cao, chỉ nghĩ là yêu vật trước đó Quỷ Tăng nuôi dưỡng, không coi là uy hiếp.
Hắn lấy đồ vật còn sót lại của Quỷ Tăng, đạt được một bộ pháp môn hàng phục yêu vật tinh quái, đạt được một bộ công pháp phật môn không trọn vẹn, lại đoat được một chút thiên tài địa bảo, còn có thi thể vài con yêu vật, tính là nguyên liệu nấu ăn không tệ.
Về phần cái áo chứa âm linh quỷ vật kia, Tô Đình dự định giao cho lão đạo sĩ Ty Thiên Giám kia.
"Ngươi mới đi bao lâu, đã giết được Quỷ Tăng kia rồi?"
Lão đạo sĩ thấy Tô Đình vừa đi đã vòng trở lại, đồng thời quần áo vẫn hoàn hảo, tóc mai chỉnh tề, căn bản không giống như người vừa trải qua một trận ác đấu, không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì lúc ấy đấu pháp, xung quanh bị hủy hoại nghiêm trọng, lão đạo này cũng không hiểu biết nội tình cụ thể, lúc này thấy Tô Đình giống như chỉ vừa đi ngắm cảnh trở về, trong lòng không khỏi cổ quái.
Tô Đình thấy ông ta kinh ngạc như thế thì hết sức hài lòng, nhưng cũng chỉ tùy ý khoát tay áo, không để ý nói: "Ngạc nhiên gì chứ, Tô mỗ xuất thủ còn có thể là giả à?"
"Chuyện này. . ."
Lão đạo sĩ không thể bình tĩnh, trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở ra một hơi, trong ánh mắt cũng có rất nhiều kính sợ.
Ông ta làm tai mắt của Ty Thiên Giám, dò xét hành tung của Quỷ Tăng, cũng hiểu biết bản lĩnh của Quỷ Tăng.
Quỷ Tăng kia có đạo hạnh khá cao, lại có thể hàng phục các loại yêu vật tinh quái, còn có âm linh quỷ vật, không tầm thường. . . Lần này Quỷ Tăng đi tới kinh thành, thậm chí chỉ lẻ loi một mình, nhưng trong thịnh hội cũng có thể hàng phục vài con yêu vật, từ đó tỏa ra hào quang rực rỡ.
Bây giờ vậy mà lại thật sự bị Tô Đình tuỳ tiện giết như vậy?
Người đứng đầu thịnh hội này ngược lại cũng không phải vô dụng như lời đồn, đúng là có thật nhiều bản lĩnh thật sự.
"Những yêu vật, cùng quỷ vật kia?"
Lão đạo sĩ nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Ngươi sẽ không để chạy chứ? Lỡ may ủ thành hậu hoạn, thế nhưng là đại tội?"
Tô Đình cười nói: "Ta là người như thế nào? Ta làm việc luôn luôn cẩn thận, luôn luôn chu toàn, những yêu vật này đã bị ta đánh chết, thi thể cũng kéo về, đợi đến tối làm đồ nướng. .. Còn những quỷ vật kia, ta đang muốn giao cho ngươi xử trí."
Lão đạo sĩ bỗng nhiên chấn động, dường như khó có thể tin, nói: "Giao cho ta xử trí? Bao nhiêu âm linh quỷ vật?"
Tô Đình giang tay ra, nói: "Ta lại không có đếm, nhưng Quỷ Tăng kia mười phần hung tàn, giết chóc rất nhiều, bên trong chỉ sợ có mấy ngàn âm hồn đấy, hơn nữa còn rất nhiều oán khí."
Sau khi nói xong, hắn tiện tay ném áo da ra ngoài.
Lão đạo sĩ vội vàng tiếp nhận, không biết tại sao, toàn thân run rẩy, ngay cả bờ môi cũng run lên, lộ ra vẻ hết sức kích động.
Tô Đình rất là buồn bực, không phải chỉ là chút âm hồn sao, coi như hắn không thể siêu độ, cùng lắm thì đưa về Ty Thiên Giám, luôn có người có thể xử trí được.
Dù sao cũng là một nhân vật tu hành không cạn, làm sao đến mức bị một đống âm hồn trong túi dọa cho thành bộ dáng này?
Tô Đình đang nghĩ như vậy, mà một đạo đồng bên người lão đạo sĩ lại phản ứng lại, kinh hô một tiếng.
"Mấy ngàn âm hồn? Hơn nữa là oan hồn?"
Đạo đồng cả kinh nói: "Nếu niệm kinh độ hóa một trận, công đức đạt được chẳng lẽ không phải muốn lên trời luôn rồi?"
Lão đạo sĩ kích động khó tả, nói: "Không sai, đây là một việc thiện kinh thiên, chỉ cần làm thành, ngày sau vận thế của lão đạo đều sẽ được thông thuận. . . Dù là đời này kiếp này không tu hành thành, nhưng mượn vào công đức này, cố gắng cũng có thể được phong là Sơn Thần thổ địa, có lẽ cũng có thể làm quỷ sai ở âm minh Địa Phủ, còn không thì dù đi qua Lục Đạo Luân Hồi, dựa vào tích đức làm việc thiện đương thời, đời sau làm cũng có ưu đãi."
Một già một trẻ này, hai đạo nhân đều kích động đến cực điểm.
"Chuyện này. . ."
Tô Đình thấy thế, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, nói: "Ta cẩn thận nghĩ lại, lão đạo trưởng đã cao tuổi như thế, lại để cho ngươi siêu độ những âm hồn này, làm việc khổ như vậy, thật sự là làm cho ta băn khoăn, không bằng ngài truyền kinh văn kia cho ta, ta tự mình siêu độ là được."
Nhìn sắc mặt đôi đạo sĩ già trẻ biến đổi, Tô Đình càng tràn ngập áy náy nói: "Dù sao cũng là chính ta mang về, ta cũng có trách nhiệm phải xử trí tốt những chuyện này, loại công việc bẩn thỉu mệt nhọc này, Tô mỗ nhân vẫn nên tự mình đến đi, không dám làm phiền trưởng giả."
Hắn bất động thanh sắc, vươn tay ra thu lại áo da kia.

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất