Chương 294: Ngã xuống đất có thể đo may mắn hay không
Hai ngày sau.
Tô Đình thu hồi áo da tràn đầy âm linh quỷ vật từ tay lão đạo sĩ, sau đó trong ánh mắt tràn đầy u oán của lão đạo, khống chế xe ngựa, đi về phía huyện Cảnh Tú.
Hắn không thật sự đi huyện Cảnh Tú, mà là đi tới phía dưới kiếm sơn.
Trong Kiếm sơn, dù trải qua tám trăm năm làm hao mòn, nhưng vẫn có một chút khí tức còn sót lại, có lẽ đối với thường nhân thì không có quá nhiều tổn thương, nhưng đối với âm linh quỷ vật đã mất đi nhục thân thì thì khó tránh khỏi có chút không ổn.
Cho nên Tô Đình cũng không leo núi.
Hắn tìm một nơi dưới chân núi, thừa dịp ban đêm để độ hóa âm linh quỷ vật.
Dù là Đạo môn hay Phật môn, đều có kinh văn độ hóa âm linh quỷ vật, mà lại đều có phần danh tiếng. . . Nhưng công pháp phật môn trên tay Quỷ Tăng chỉ là phương pháp tu hành, không có kinh văn độ hóa.
Về phần lôi bộ chân truyền, cũng chỉ có thủ đoạn hàng yêu phục ma, mà không có chú ngôn siêu độ vãng sinh.
Bây giờ hắn được chú ngôn, bắt đầu ở này độ hóa vong linh.
——
Bây giờ đạo hạnh của Tô Đình đã cao, chính là Thượng nhân.
Đối với thường nhân thì Thượng nhân gần như chính là người trong chốn thần tiên.
Độ hóa âm linh quỷ vật, chính là chuyện đạo sĩ hòa thượng dù chưa đặt chân vào cánh cửa tu hành cũng có thể làm được, mà Tô Đình có pháp lực, càng dễ làm ít công to.
Hắn vận pháp lực, độ hóa vong linh, hiệu suất cao hơn.
Chỉ là bởi vì toàn lực độ hóa vong linh, hắn cũng không để Âm Thần xuất khiếu, cũng không biết có thật sự có câu hồn sứ của Địa Phủ trong truyền thuyết đến đây mang những vong linh này đi không.
Nhưng ít ra kinh văn của hắn cũng có tác dụng, những âm linh quỷ vật này không còn vẻ tràn đầy hung ác nữa, mà đã khôi phục lại bình tĩnh, từ bỏ phương thiên địa này, chìm vào một thế giới khác.
Mà chính bởi vậy, Tô Đình cũng phát hiện một chuyện cổ quái khác.
Quỷ Tăng không có bản lĩnh khống chế âm linh quỷ vật, chỉ mượn nhờ Phật pháp có thể khiến quỷ vật hồn phi phách tán nên mới ép quỷ vật để mình dùng.
Tương tự, những âm linh quỷ vật này sở dĩ còn có thể ở lại nhân thế, chưa hẳn đã thật sự do Quỷ Tăng kia.
"Vốn chỉ coi là do Quỷ Tăng kia luyện hóa một lần, hiện tại xem ra cái áo da này, cũng rất cổ quái."
Tô Đình cầm áo da trong tay, hơi kinh ngạc, nói: "Một pháp khí bất phàm."
Cái áo da này theo pháp lực có thể phồng lớn, lớn đến mức đủ để bao phủ cả vùng rừng núi, thu nhỏ lại như bàn tay, có thể treo ở bên hông.
Bên trong có thể chứa âm linh quỷ vật, ngăn cách với ngoại giới, cũng tránh chuyện những quỷ vật này bị câu hồn sứ ở Địa Phủ chú ý, cũng tránh cho những quỷ quái này muốn đi Địa Phủ, trải qua Lục Đạo Luân Hồi.
Đoạt được áo da này, đúng là đáng vui mừng.
Nhưng khiến Tô Đình có chút tiếc nuối là cái áo da này cũng không phải là pháp bảo Động Thiên, không đủ để tạo thành một giới ở bên trong, sau khi đựng một vài thứ, áo da cũng vẫn sẽ phồng lớn.
"Thế này cũng đủ rồi."
Tô Đình đứng dậy, sau khi độ hóa âm linh quỷ vật xong, hắn lại tu hành một phen, bổ sung pháp lực đã tiêu hao, khôi phục Âm Thần mỏi mệt.
Việc này lại giúp đạo hạnh của hắn tiến bộ thêm một tia, tinh khí thần rất dồi dào.
Cũng không biết đây là sau khi tu hành một phen đạt được lợi ích, hay là nhờ vào việc thiện độ hóa âm linh, hay lại chỉ là ảo giác của Tô Đình thôi.
——
"Việc độ hóa này là một việc thiện, bây giờ ngươi có thể tính là người đại thiện rồi nhỉ?" Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, hỏi.
"Nói gì thế? Không độ hóa âm linh, ta cũng là người đại thiện nhé." Tô Đình liếc mắt.
"Vâng vâng vâng, Tô đại thiện nhân, bây giờ ngươi có cảm thấy khác biệt gì không?"
"Thần thanh khí sảng." Tô Đình khẳng định nói ra: "Làm chuyện tốt, bình thường đều sẽ có cảm giác tâm tư thư sướng, lần này làm chuyện tốt, so với lúc trước thì càng thêm khác biệt, hiển nhiên đây chính là người thiện làm việc thiện, khiến vận thế của ta càng tốt hơn."
"A?" Tiểu tinh linh nhìn tiểu bạch xà một chút, hai mặt nhìn nhau, nàng xích lại gần tiểu bạch xà, thấp giọng nói: "Sao ta cứ cảm giác hắn đang tự lừa mình dối người, chỉ có tác dụng tâm lý nhỉ?"
"Cái gì gọi là lừa mình dối người?" Tô Đình cười lạnh: "Tô mỗ không cầu chuyển thế đầu thai, mưu phúc vì đời sau, cũng không muốn sau khi chết sẽ được phong thần, chỉ cầu đương thời tu hành có thể đắc đạo thành tiên, bây giờ ta làm việc thiện có công đức mang theo, con đường ngày sau tất nhiên là thuận buồm xuôi gió. . . Dù ngã một phát, đó cũng vấp ngã không giống bình thường."
"Vấp ngã không giống bình thường?" Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Làm sao lại không giống bình thường?"
"Chuyện này mà ngươi không hiểu được à?" Tô Đình kiên nhẫn giải thích nói: "Ví dụ như có hai người, một người có vận thế vô cùng tốt, một người lại có vận thế vô cùng xấu, đồng thời ngã vào trong khe rãnh, vận thế tốt thì có thể phát hiện ở trong khe có một rương vàng bạc châu báu mà người khác giấu kín, mà vận thế không tốt có lẽ sẽ ngã trúng một đống phân trâu, thậm chí trực tiếp ngã chết."
"Nếu ngươi nghe không hiểu, ta nói với ngươi một ví dụ tươi mát thoát tục nhé. . . Ví dụ như hai người trên đường đồng thời ngã sấp xuống, đồng thời bổ nhào vào trong ngực một cô nương, người có vận thế tốt có khả năng để cô nương sinh lòng ngượng ngùng, muốn lấy thân báo đáp, kẻ vận thế không tốt, có lẽ chính là mang danh hủy trong sạch của người khác, sẽ bị đánh chết tươi."
"Mà Tô mỗ hiển nhiên là người có vận thế tốt nhất, còn là người có dáng dấp đẹp trai."
"Không tin chờ một lúc ta đi trên đường ngã một cái, có lẽ sẽ cưới được một bà nương về nhà."
Tô Đình chậm rãi nói, trên mặt mang theo vài phần ước mơ.
Tiểu tinh linh hỏi: "Chẳng lẽ phải muốn ngã sấp xuống mới có thể nhìn ra vận thế có được hay không à?"
Tô Đình liếc mắt, nói: "Đây chính là so sánh. . . Số phận có được hay không chính là quan trọng như vậy, ngày sau việc tu hành của Tô mỗ tất nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt, cho dù gặp phải bình cảnh, có lẽ chỉ ngẩn người một cái là đã có thể đột phá."
Tiểu tinh linh sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Hay lát nữa ngươi thử ngã một chút xem, thí nghiệm một chút xem vận thế của ngươi thế nào? Chờ một lúc nữa nếu có thể mang một bà nương trở về, cũng không tệ lắm. . ."
Tô Đình duỗi ngón tay bắn ra, bắn bay tiểu tinh linh đi, tức giận nói: "Ta chỉ nêu ví dụ so sánh. . ."
Oanh!
Bỗng nhiên, đại địa chấn động!
Tô Đình dưới chân lảo đảo, ngã nhào xuống đất!
Trong chớp mắt, mưa đen từ trên trời rơi xuống!
Mưa đen còn trên không trung, chưa kịp rơi xuống, trong lòng Tô Đình đã run lên, sắc mặt đại biến, lăn đi ngay tại chỗ.
Đám mưa đen kia rơi trên mặt đất, xì xì ăn mòn đại địa.
Chỉ thấy trên bầu trời, một thân ảnh bỗng nhiên rơi xuống.
"Tô Đình!"
Đạo thân ảnh này, tóc mai tán loạn, thanh bào tàn tạ, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, toàn thân khí tức lạnh lẽo, sát cơ lạnh thấu xương, tràn đầy ý oán hận, lạnh giọng nói: "Được ngươi ban tặng, bản tọa đã lưu lạc đến trình độ như vậy, bây giờ ngươi vẫn không bỏ qua, chặn đường lui của ta, hôm nay thù mới hận cũ, cùng nhau kết thúc!"
". . ."
Tô Đình xoay người lên, nhìn người kia, đánh giá một chút, bỗng nhiên mắng: "Ngươi CMN là ai? Tô gia gia biết ngươi à? Ngươi tìm sai kẻ thù hả?"
Ánh mắt tên Thượng nhân kia rét lạnh, vung tay lên, bầu trời đột nhiên rơi xuống một con đại điêu màu trắng.
"Ngươi chính là hóa thành tro, bản tọa cũng nhận ra ngươi."
"Chuyện này. . ."
Vẻ mặt Tô Đình đọng lại, nhận ra con đại điêu này, là chim của Đông Phồn tăng nhân?
* * *