Chương 10: Gian nan khổ tu
“Huyết Khí pháp chính là công pháp bí truyền của Bích La động, khi chưa được tông môn cho phép, các người không được truyền ra ngoài, ai vi phạm sẽ bị lột da rút hồn, nhớ cho kỹ.” Hô Hỏa trưởng lão sau khi giản lược nhắc nhở mấy câu về những việc cần chú ý sau này, đổi giọng cảnh cáo.
“Vâng.” Ba người rùng mình, nhao nhao đáp.
Hô Hỏa trưởng lão gật đầu một cái, thu vẻ tàn khốc trong mắt, lấy một bình ngọc từ ngực áo, đổ ba viên dược hoàn màu tím nhạt, lần lượt đưa cho ba người.
“Ăn vào.”
Viên Minh nhận dược hoàn xong chưa nuốt vội, đưa mắt nhìn sang hai người khác.
“Hô Hỏa trưởng lão, đây là đan dược gì vậy?” Thú nô mãnh hổ hỏi.
“Hủ Tâm đan, bí dược của Bích La động ta, sau khi ăn nó sẽ từ từ xâm nhập tâm mạch, cần ăn giải dược định kỳ mỗi tháng mới có thể áp chế độc tính.” Hô Hỏa trưởng lão đáp với giọng bình thản.
Thú nô mãnh hổ và lợn lòi nghe xong lời này thì không khỏi biến sắc.
Viên Minh cũng nhíu nhíu mày, Bích La động này chính là muốn dùng Hủ Tâm đan để khống chế những Phi Mao thú nô như bọn họ, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, ngửa đầu nuốt dược hoàn vào. Hủ Tâm đan vừa vào bụng liền tan ra, đồng thời một cảm giác lạnh lẽo lan khắp lục phủ ngũ tạng, sau khi tới gần trái tim thì dừng lại, tựa như có một thanh chủy thủ lạnh buốt kề sát trái tim, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm tới.
Hai người kia tuy sắc mặt có phần khó coi, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng soi xét của Hô Hỏa trưởng lão cũng đành lần lượt nuốt vào.
“Các ngươi đã thông quan kiểm tra, được truyền Huyết Khí pháp, trở thành Phi Mao thú nô chính thức của Bích La động chúng ta, từ sau cứ mỗi tháng cần nộp lên năm phần tinh huyết hung thú là có thể lấy được giải dược của Hủ Tâm đan(1).” Hô Hỏa trưởng lão khá hài lòng với biểu hiện của ba người, giải thích thêm.
“Xin hỏi trưởng lão, như thế nào là hung thú?” Viên Minh cất lời hỏi.
“Hung thú là dã thú thu nạp đủ linh khí trời đất, chiến lực còn cao hơn dã thú mà các người săn giết khi trước. Từ đây đi về phía Nam mười dặm có một hẻm núi, cánh rừng ở bên kia hẻm núi có hung thú qua lại. Điều kiện tiên quyết là các ngươi tu thành Huyết Khí pháp, bằng không e là có đi không có về.” Hô Hỏa trưởng lão nhìn về phía Nam rồi nói.
Viên Minh im lặng không nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Huyết Khí pháp mới nghe đã cảm thấy khá thâm ảo huyền diệu, tuy hắn chưa kịp tìm hiểu nghiền ngầm kỹ càng nhưng cũng hiểu muốn tu thành, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, dù tu thành Huyết Khí pháp, có thể thi triển Phi Mao thuật thì cũng chỉ đạt tới chiến lực như mấy ngày qua mà thôi, mà khi săn giết con gấu đen ngày trước, hắn đã phải liều mình cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng đắc thủ, nói chi đến việc săn hung thú còn mạnh hơn nữa.
Sâu trong ánh mắt Viên Minh có một tia u ám xẹt qua, xem trong mắt Hô Hỏa trưởng lão, hoặc là nói trong mắt người Bích La động, sống chết của những Phi Mao thú nô tư chất kém như bọn hắn không quan trọng, quan trọng là có thể đem ra dùng hay không.
Hai người kia cũng nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng lợi hại trong việc này, sắc mặt theo đó càng trở nên khó coi.
“Nhớ kỹ, biểu hiện tốt mới có thể hi vọng ở tương lai, mong là các ngươi tự giải quyết cho tốt.” Hô Hỏa trưởng lão không biết đã gặp qua bao nhiêu Phi Mao thú nô, chỉ liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng ba người, nhưng lão chẳng buồn quan tâm, vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ bên hông.
Con ưng to lớn kia lại lần nữa phi thân, nâng thân hình lão lên trời cao, kéo theo không khí trong phạm vi hơn mười trượng quay cuồng kịch liệt như một cơn lốc, khiến cây lá xung quanh đung đưa theo.
Ba người bị thôi cho nghiêng trái ngã phải một hồi, phải vất vả lắm mới ổn định được thân hình.
Nhưng chính nhờ việc bị giày vò một trận như thế, tâm tình nặng nề của ba người Viên Minh không ngờ lại tan đi không ít.
“Khí thế của con ưng xám này hơn xa dã thú tầm thường, quá nửa chính là một hung thú a? Nó thế mà bị thuần phục đem tới đây, xem ra nội tình Bích La động này đúng là thâm hậu.” Viên Minh âm thầm suy đoán, trong lòng bất tri bất giác đối với Bích La động có thêm mấy phần khao khát.
“Hai vị, ba chúng ta hôm nay có thể tề tụ ở đây, cũng coi như có duyên, không ngại làm quen chút, tại hạ Ô Lỗ.” Thú nô mãnh hổ chắp tay nói.
“Viên Minh.” Viên Minh nhặt tấm da vượn trắng lên, chắp tay đáp lễ.
“Gọi ta Lạt Qua là được.” Thú nô lợn lòi cũng báo họ tên.
“Thì ra là Viên Minh huynh và Lạt Qua huynh. Sự lợi hại của dã thú nơi này, hai vị hẳn là đều tự mình lãnh giáo rồi, nhiệm vụ mà Hô Hỏa trưởng lão căn dặn chúng ta, nếu một thân một mình làm thì gần như không có hi vọng hoàn thành, chi bằng ba người ta ngươi chung tay hợp tác, được không?” Ô Lỗ đưa mắt nhìn Viên Minh rồi nói.
“Ý hay! Ba người chúng ta hợp lực thì việc săn giết hung thú có hi vọng rồi.” Lạt Qua lập tức sáng mắt lên, đồng ý ngay.
“Chuyện liên quan đến săn giết hung thú để nói sau cũng không muộn. Việc quan trọng nhất với chúng ta hiện tại là tìm một nơi an toàn để luyện Huyết Khí pháp, hiện tại chúng ta đều đã bị giải trừ Phi Mao thuật, nếu đối mặt với những dã thú kia thì thua chắc, hành động cùng nhau sẽ an toàn hơn.” Ô Lỗ đề nghị.
“Ô Lỗ huynh đúng là biết nhìn xa, đúng là cần tìm một chỗ an toàn trước.” Lạt Qua ngớ ra một chút, xong đồng tình đáp.
“Viên Minh huynh, không biết ý huynh thế nào.” Ô Lỗ cười cười, nhìn về phía Viên Minh.
“Thứ lỗi, Viên mỗ trước nay quen hành động một mình.” Viên Minh thoáng im lặng xong lắc đầu từ chối, tiếp đó không đợi hai người kia mở miệng thêm đã lập tức quay người rời đi.
Hắn đã chuẩn bị sẵn chỗ cư trú an toàn, hơn nữa hắn với hai người Ô Lô chỉ mới quen, chẳng có chút lòng tin nào, ở chung e rằng sẽ phải ngày đêm lo lắng đề phòng, như thế còn chẳng bằng hành động một mình.
“Đều nói người Trung Nguyên trước giờ tự xưng là thiên triều thượng bang, tự cao tự đại, xem ra lời đồn không sai. Nhưng phải nói là có thể dùng tấm da vượn không có uy năng gì mà thông qua kiểm tra thì cũng có chút bản lĩnh.” Lạt Qua nhếch miệng bình phẩm.
“Được rồi, người có chí riêng, không cưỡng cầu. Lạt Qua huynh, chúng ta đi thôi. Hai ngày vừa rồi, lúc săn thú ta phát hiện được một chỗ an toàn, hai chúng ta chung sức hợp tác, tin rằng sẽ làm được chuyện ra trò.” Ô Lô nhặt tấm da thú lên rồi cùng Lạt Qua đi về một hướng khác.
Viên Minh quấn da vượn quanh hông, lấy bùn nhão xoa khắp thân mình để che đi khí tức rồi cẩn thận đi về phía huyệt động cư trú khi trước, mỗi khi gặp phải động tĩnh bất thường như gió thổi cành lay đều lập tức ẩn núp ngay.
Hắn hiện tại không có Phi Mao thuật tương trọ, cũng không có binh khí thuận tay nào, chỉ dựa vào vài ngón võ thương bổng, cơ bản không phải là đối thủ của dã thú nơi này.
Cũng may vận khí hắn không tệ, trên đường đi dù mấy lần gặp dã thú nhưng đều né tránh kịp thời, một đường hữu kinh vô hiểm, bình an đi tới huyệt động.
Hắn ra sức lôi mấy tảng đá lớn đến, dùng chúng chặn cửa động lại. Không gian trong động theo đó trở nên mờ tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua những kẽ hở chiếu vào.
Đến tận đây, trái tim căng thẳng của hắn mới được thả lỏng một chút. Sau khi dọn qua loa bùn đất trên người, Viên Minh liền nhắm hai mắt, duyệt lại khẩu quyết Huyết Khí pháp một lần kỹ càng trong đầu rồi bắt đầu thử nghiệm tìm hiểu tu luyện.
Hắn trước chiếu theo pháp quyết Hô Hỏa trưởng lão nói, khoanh chân ngồi xuống, người tạo thế ngũ tâm triều thiên(2), tiếp đó thầm tụng niệm khẩu quyết kia.
“Địa phế hữu hỏa, tòng u tuyền nhập, thượng thăng nhập phúc, hoàng hoàng như cự…”
Khi tụng niệm, phần thân dưới Viên Minh đồng thời cảm nhận được một cảm giác ấm áp dâng từ mặt đất đột nhiên bốc lên. Cảm giác ấm áp này từ xương cụt truyền lên trên, đi một vòng trong cơ thể rồi chậm rãi thu về vị trí tiểu phúc(3).
Trong lòng vui vẻ, Viên Minh vừa định chiếu theo khẩu quyết ổn định cỗ nhiệt nhiệt lưu thì chỉ nháy mắt tiếp đó, cảm giác ấm áp kia bỗng nhiên tiêu tán, chẳng để chẳng lại chút cảm giác đặc thù nào.
“Ấy, thế này là thế nào?”
Viên Minh nhíu mày trầm tư, phát hiện động tác của mình không có sai, khẩu quyết hắn ngâm tụng cũng không có vấn đề, thế là lại bắt đầu thử nghiệm tiếp.
Thế nhưng kết quả của lần thử này cũng không có gì khác, vẫn như cũ, có thể cảm giác một luồng nhiệt ở vị trí tiểu phúc, nhưng lại không cách nào cố định luồng nhiệt lưu này, chỉ biết trơ mắt nhìn nó trước tụ sau tán, biến mất không thấy gì nữa.
Chiếu theo lời của Hô Hỏa trưởng lão lúc trước đã nói, ở thời điểm sau khi vận hành một đại chu thiên(4) tuần hoàn, tình huống bình thường là có thể bảo trì cỗ nhiệt lưu này ở đan điền, dùng nó như lò than, đun nóng khí huyết toàn thần khiến khí huyết phát triển thịnh vượng, đồng thời từng bước bồi dưỡng khí huyết lớn mạnh. Chuyện này là một quá trình tương đối dài, quyết định bởi tư chất, ngộ tính từng người.
Đợi khi khí huyết đủ lớn mạnh, lúc tu luyện sẽ có cảm giác lông tóc dựng đứng, đồng thời lỗ chân lông mở rộng, lập tức có thể tiến thêm một bước, thử nghiệm cảm ứng cùng thu nạp linh khí ẩn hiện giữa trời đất.
Một khi linh khí chui qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể, kế đó trải qua đan điền chuyển hóa là có thể hóa thành pháp lực tích lũy của bản thân. Khi tích lũy tới một mức độ nhất định là có thể thông qua Phi Mao thuật để da thú biến hóa, kết hợp với máu thịt bản thân, từ đó hóa mình thành dạng nửa người nửa thú, có được sức mạnh vượt xa bình thường.
Thế nhưng Viên Minh lại bối rối nhận ra bản thân mình mới ở bước đầu tiên của quá trình này đã bị ngăn lại.
Tiếp đó, hắn lại liên tục thử thêm nhiều lần nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Viên Minh không vì thế mà nhụt chí, hắn đã sớm nghĩ tới việc tu luyện Huyết Khí pháp sẽ không dễ dàng, ngày hôm nay không thành thì ngày mai tiếp tục thử nghiệm, tin rằng cuối cùng mình cũng sẽ thành công.
“Ọt ọt…”
Đúng lúc này, bụng của hắn lại réo lên báo hiệu cơn đói đã tới.
Viên Minh xoa xoa cái bụng trống trơn, đứng lên cắt một khối thịt gấu ra ăn, uống thêm chút nước xong lại tiếp tục tu luyện Huyết Khí pháp.
Tu luyện vô tuế nguyệt(5), chớp mắt đã qua nửa tháng.
Trong huyệt động, Viên Minh khoanh chân ngồi, ngũ tâm triều thiên.
Linh khí thiên địa chậm rãi tụ đến, theo lộ tuyến mà vận chuyển một chu thiên rồi lặn xuống phía đan điền.
Vấn đề lúc trước vẫn còn, linh khí mà hắn vất vả tụ lại nhanh chóng tràn lan, chỉ nháy mắt đã tiêu tán mấy chín phần, chỉ có một luồng linh khí như có như không tiến vào đan điền, chuyển hóa thành pháp lực.
“Vẫn như thế, xem ra tư chất của ta tệ thật.” Viên Minh mở to mắt, thần tình có phần ngưng trọng.
Khổ tu nửa tháng, hắn cuối cũng đã tiến bộ một chút, phá được “bức tường” ngăn cản hắn đưa linh khí vào đan điền, qua đó đã có thể thu nạp linh khí đưa vào đan điền.
Nhưng vấn đế linh lực tán phát vẫn vô cùng nghiêm trọng, cơ hồ là trăm không còn một, hắn khổ tu nửa tháng mà đan điền chỉ tích góp được một chút xíu pháp lực, khoảng cách tới mức có thể thi triển Phi Mao thuật còn rất xa, cứ chiếu theo tốc độ tu luyện hiện giờ thì hắn phải tốn thêm nửa năm nữa mới tích đủ.
Viên Minh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, đừng nói nửa năm, một tháng sau thôi, chỉ sợ hắn sẽ bị độc phát thân vong.
Không lữ Huyết Khí pháp này vốn thích hợp với cho người Nam Cương tu luyện hơn, thể cốt người Trung Nguyên như hắn có chút thủy thổ bất phục(6) sao?
Hắn không khỏi suy đoán vậy.
Phiền toán hơn là đồ ăn cùng nước uống dự trữ trong động hầu như không còn, không thể an tâm tu luyện tiếp được mà phải ra ngoài kiếm đồ ăn, nhưng dùng thân thể hiện tại mà lỡ đụng phải mấy loại như sói xanh, gấu đen thì mười phần chết chắc.
“Không lẽ ta thực sự bị vây chết ở nơi này? Không, ta còn thời gian, không thể từ bỏ!” Viên Minh cắn chặt răng, khoanh chân làm thể ngũ tâm triều thiên toan tiếp tục khổ tu.
Trước mắt ngoài việc tiếp tục tu luyện thì hắn hầu như chẳng có cách nào khác, bởi nếu ngừng tu luyện thì chỉ có một con đường chết, tiếp tục thử nghiệm mới có thể có một con đường sống.
Nhưng thêm nửa ngày nữa trôi qua, vận hành mười mấy đại chu thiên mà chút pháp lực trong đan điền kia vẫn mảnh như tơ, mờ như mây.
“Cho ta pháp lực…Ta phải trở về Trung Nguyên!” Lửa giận vô hình dâng lên trong lòng Viên Minh, chấp niệm mãnh liệt cũng không giảm mà trái lại còn tăng lên.
Nháy mắt sau đó, trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, người gần như ngất đi.
Cùng lúc đó, cánh tay phải đột nhiên hơi nóng lên, tựa như một luồng khí lưu nóng rực thẩm thấm vào rồi lập tức biến mất không thấy tăm tích.
Chú giải:
1. Hủ Tâm đan: Hủ là mục nát, thối nát. Hủ tâm là là mục nát con tim.
2. Ngũ tâm triều thiên: Thế ngồi khoanh chân, hai tay để nơi đầu gối, gan bàn tay, bàn chân và mặt hướng lên trời.
3. Tiểu phúc: phần bụng dưới rốn.
4. Chu thiên – tiểu chu thiên – đại chu thiên: Chu thiên là một cách nói phổ biến trong tu luyện khí công. Nghĩ nguyên bản là một vòng chuyển động không ngừng, không đứt đoạn. Tiểu chu thiên là vòng tuần hoàn giữa hai mạch Nhâm – Đốc, Đại chu thiên vòng tuần hoàn theo kinh lạc toàn thân. Giải nghĩa rất dài dòng
5. Tu luyện vô tuế nguyệt: Việc tu luyện không kể thời gian, sở dĩ nói như vậy bởi người tu luyện thường tiến nhập vào trạng thái vong ngã, quên đi mọi thứ xung quanh, quên đi cả thời gian.
6. Thủy thổ bất phục: Thường nói việc không hợp thời tiết, hoàn cảnh.