Tiên Giả (Dịch)

Chương 24: Súc Nguyên Tí

Chương 24: Súc Nguyên Tí


Viên Minh cùng Cáp Cống một đường băng rừng vượt suối, đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng tới một sơn cốc kín đáo.
Vừa tới cửa cốc, Viên Minh nhăn nhăn mũi, dừng bước lại.
“Mùi gì lạ vậy?” Hắn che mũi hỏi.
Hắn ngửi thấy một mùi như mùi lưu huỳnh, nhưng thực tế còn phức tạp, khó tả hơn.
“Mùi phấn xua thú, có thể xua đuổi một số độc trùng với hung thú, để bọn chúng không tới gần đây.” Cáp Cống chỉ vào những bột phấn hai màu trắng đỏ lẫn lộn trên mặt đất cách đó không xa, giải thích.
“Bên trong có thể đổi được thứ này không?” Viên Minh nhướng mày, hỏi tiếp.
“Đổi thì đổi được, có điều cái thứ này không có tác dụng mấy, có thể xua đuổi một số độc trùng và hung thú cũng hay, nhưng lại dễ để lộ chỗ mình ẩn thân. Có đôi khi, người còn nguy hiểm hơn hung thú.” Cáp Cống giải thích thêm.
Cửa vào sơn cốc khá hẹp, như một cửa ải tự nhiên, tiến vào rồi lại thấy không gian bên trong khá lớn, trông thoáng đạt sáng sủa, cho người ta cảm giác như đi từ miệng cóc vào trong bụng.
Hai người vừa tiến vào sơn cốc, còn chưa đi được mấy bước đã thấy đằng trước có mấy gian nhà kiểu dáng thô sơ, được xây lên bằng cách dùng đá tảng xếp chồng lên nhau.
Những căn nhà đá này đều không có cửa, chỉ có một chỗ trống để ra vào, nhìn qua đó có thể lờ mờ thấy bóng người bên trong.
Ở quanh mấy gian nhà đá còn có một ít người khoác da thú trên thân, tính số lượng cũng không nhiều lắm, kẻ nào kẻ nấy thần sắc cứng ngắc, mặt không có cảm xúc gì.
Viên Minh vừa định bước tới xem một chút đã bị Cáp Cống ngăn lại.
“Một lát nói chuyện chú ý chút, chớ chọc đám đệ tử ký danh kia, đa số bọn chúng tính tình không tốt lắm.” Cáp Cống mở miệng nhắc nhở.
Viên Minh nghe vậy, im lặng khẽ gật đầu.
Hắn đi tới trước gian nhà đá đầu tiên, nhìn vào trong chỉ thấy bên trong bày biện vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ với vài cái ghế tựa.
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào vải màu xanh đậm, đang nằm trên ghế, nhàn nhã đung đưa, tay gã cầm một quyển sách giấy màu xanh che khuất nửa khuôn mặt, có vẻ vô cùng thích ý.
Trên mặt bàn phía trước người gã có dựng thẳng một tấm thẻ gỗ, trên thẻ dán giấy trắng, ghi “Thu mua linh thảo đủ năm, khoáng thạch các loại”.
Chỉ cộc lốc một câu, danh mục thu mua và niên hạn cụ thể gì gì đó đều không viết.
Trong gian nhà đá sát bên cạnh, cũng thấy có một cái bàn, phía trên bàn cũng dựng thẳng một tấm thẻ gỗ, phía trên cũng dán giấy trắng, ghi “Thu mua linh thảo, khoáng thạch, xương thú, huyết thực.”
Điểm khác là gian nhà này trống không, bên trong chẳng có người nào.
Lại xem thêm gian nhà đá khác, tình cảnh bên trong cũng không khác lắm, gian nào cũng bày biện đồ đạc, nhưng vẫn như trước, đều có chút thô kệch.
Ở gian nhà đá cuối cùng, Viên Minh vừa lúc thấy được hai người gồm một Phi Mao thú nô và một gã đệ tử ký danh ở trong đang tiến hành giao dịch.
Tên đệ tử kia có vẻ rất không kiên nhẫn, đưa tay gẩy gẩy, xem xét hai khối khoáng thạch màu đỏ sậm và một gốc thảo dược màu vàng nến, hình dạng tựa nhân sâm.
Cuối cùng, tên này dùng một bình sứ trắng nhỏ, đuổi Phi Mao thú nô kia đi.
Phi Mao thú nô kia sau khi cảm ơn rối rít, mới cầm theo bình nhỏ, mặt mày hớn hở rời đi.
“Hai khối khoáng thạch Hỏa Văn Thiết, một gốc Xích Hoàng Tinh chỉ đổi được một lọ Bổ Huyết đan, những tên này thực sự là càng ngày càng quá đáng.(*)” Cáp Cống đi bên cạnh Viên Minh, nhịn không không lẩm nhẩm.
Y nói rất nhỏ, hầu như không ai ngoài chính y có thể nghe được, nhưng Viên Minh lại có thể nghe rất rõ.
Chỉ là ở bên cạnh, hắn không nhiều lời mà đợi khi cùng Cáp Cống đi một đoạn xa mới lên tiếng hỏi:
“Sao vậy, khoản mua bán vừa rồi, tên Phi Mao thú nô kia bị thiệt?”
“Chịu thiệt là chuyện thường ngày, có điều lần này tên đó ép giá quá ác. Chỉ cần hai khối khoáng thạch Hỏa Văn Thiết đã dư đổi một lọ Bổ Huyết đan, còn gốc Xích Hoàng Tinh kia, nhìn độ lớn thì kiểu gì cũng phải được tối thiếu năm mươi năm tuổi, trao đổi kiểu đó khác gì biếu không cho hắn.” Cáp Cống nghe câu hỏi của Viên Minh xong ban đầu có chút kinh ngạc, xong liền tức giận bất bình, nói.
Viên Minh với lề lối ứng xử ở chỗ trước mặt này còn chưa rõ ràng lắm nên thỉnh thoảng lại thỉnh giáo Cáp Cống thêm một ít, từ chỗ y mà biết được danh mục và tính chất những khoáng thạch, linh dược mà đám đệ tử ký danh thu mua quanh năm.
“Ta trái lại rất bất ngờ, không nghĩ Bích La Động lại có thể cho phép điểm giao dịch này tồn tại.” Viên Minh tấm tắc kêu lạ.
“Đợi lâu người sẽ biết, Bích La Động quản lý đám đệ tử ký danh này vô cùng lỏng lẻo, bọn họ bình thường chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tông môn, tông môn sẽ mặc kệ những chuyện khác.” Cáp Cống giật giật khóe miệng, giải thích.
Viên Minh tự biết những việc này còn cách chuyện mình làm hiện tại rất xa nên cũng không quá để ý.
Sau khi đi dạo một vòng trong sơn cốc, Viên Minh liền cáo biệt Cáp Cống rồi tự mình rời đi.
Cáp Cống cũng chỉ từ biệt cho có lệ, sau đó hai người liền mỗi người đi mỗi ngả, không ai đề cập tới chuyện sau này có thể gặp lại hay không.

Thoáng một cái đã ba tháng trôi qua.
Đúng lúc giữa trưa, mây đen lại giăng đầy trên không trung, màn trời u ám phủ xuống mảnh rừng rậm rạp khiến không gian cảm giác có chút ngột ngạt.
Giữa núi rừng âm u, một con vượn trắng thân hình cường tráng, đang giang tay, đu người di chuyển giữa những cây cổ thụ che trời, mỗi lần thả mình bay đi được một quãng mười trượng, tốc độ còn rất nhanh.
Đây tự nhiên không phải vượn hoang dã mà chính là Viên Minh thi triển Phi Mao thuật biến thành.
Giờ phút này, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, trên người còn có mấy vết máu trông mà giật mình, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, đồng thời không ngừng cảnh giác đánh giá bốn phía, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy ở chỗ cách hắn chưa đến ba mươi trượng, mặt đất chấn động, cây cối đứt đoạn, bụi đất nổi lên khắp bốn phía.
Một con lợn lòi màu đen dài khoảng một trượng, cao chừng sáu thước, miệng gào thét, mũi phụt hơi nóng, điên cuồng đuổi theo hướng Viên Minh.
Hai bên mép nó mọc ra hai cái răng nanh màu trắng như trường kích, bên trên răng nanh lóe lên những tia sáng lấp lánh, sắc bén vô ngần, mỗi khi đụng phải gốc cây là xuyên thủng luôn.
Đồng thời, giữa hai cái nanh còn có một màn sáng vô hình lúc ẩn lúc hiện, nhìn tựa như một một tấm khiên ánh sáng hình tam giác trùm lấy đầu nó. Những gốc cây bị cặp nanh dài đâm thủng, ngay sau đó sẽ lại bị màn sáng này đánh cho chia năm xẻ bảy.
Một mắt của hung thú lợn lòi này đã bị Viên Minh đả thương, máu thịt lẫn lộn, con mắt còn lại đỏ ngầu, toát ra cừu hận cùng sát ý nồng đậm. Hiển nhiên, nó rất muốn đuổi giết Viên Minh nhưng chưa được.
Con thú này dù có tốc độ không chậm, lực lượng cũng rất khủng bố, nhưng có vô số cây cổ thụ ngăn trở, cản đường xông tới của nó nên tự nhiên là khó mà đuổi kịp Viên Minh.
Viên Minh có vẻ cũng đoan chắc điểm này nên không vội vàng chạy trốn, trái lại cố ý áp chế tốc độ, thủy chung giữ khoảng cách để lợn lòi có thể thấy mình.
Mỗi khi thấy lợn lòi hơi thả lỏng, hắn còn chủ động dừng lại khiêu khích một chút, dụ cho nó không ngừng truy sát mình.
Viên Minh đương nhiên không phải rỗi việc làm trò tiêu khiển, mà muốn dùng biện pháp này để mài mòn lệ khí của lợn lòi, đồng thời tiêu hao sức chịu đựng của nó, chỉ chờ tới thời điểm nó suy yếu, mới có thể chắc chắn nhất kích tất sát.
Cứ như vậy, một vượn một lợn chơi cút bắt trong rừng hơn nửa canh giờ.
Viên Minh vểnh tai cẩn thận lắng nghe, phát hiện lợn lòi bắt đầu thở phì phò, bước chân cũng dần trở nên hỗn loạn, tốc độ va chạm với cây cổ thụ giảm xuống một chút, liền biết thời cơ đã tới.
Một tay hắn bám cành cây, miệng không ngừng thở dốc, làm bộ như vô cùng mệt mỏi, không trốn được nữa.
Lợn lòi vốn đã sắp chạy không nổi nữa, trông thấy cảnh này, nhất thời lấy lại tinh thần, gào lên một tiếng rồi ra sức xông về phía Viên Minh.
Viên Minh lần này cố ý thả chậm tốc độ, đợi tới khi khoảng cách hai bên rút ngắn còn khoảng bốn trượng, mới lần nữa thả tay lắc người, mạnh mẽ chuyển hướng, nhảy vọt về phía hai gốc cổ thụ phía bên kia.
Cùng lúc đó, lợn lòi đang đuổi theo cũng lắc mạnh cơ thể, nghiêng trọng tâm cua gấp rồi tiếp tục đuổi theo Viên Minh.
Nhìn thấy hai cây cổ thụ mọc song song, lập tức tung mình vọt tới, toan xuyên qua khoảng trống giữa hai thân cây.
Khoảng cách giữa hai cây kia, nhìn qua quả thực giống như thiết kế riêng cho nó, không rộng không hẹp, vừa vặn để cho thân thể lợn lòi có thể xuyên qua.
Nhưng trên thực tế, hai cây này lại là Viên Minh sớm chọn cho nó.
Ngay thời điểm con lợn lòi nhảy lên, Viên Minh cũng đã xoay người dừng lại.
Hắn nhặt một cây cốt thương ngắn được đặt sẵn ở dưới đất lên, đồng thời điên cuồng vận chuyển Cửu Nguyên quyết trong cơ thể, theo đó pháp lực từ đan điền hóa thành một luồng nước ấm tuôn trào, chảy liên tục theo kinh lạc tới cánh tay phải.
Cánh tay phải hắn lập tức nổi gân xanh, lông lá dựng ngược, cơ bắp phồng lên, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được bành trướng gấp đôi, so với trước kia thì lớn hơn hẳn một vòng.
Đây chính là tiểu thần thông thứ hai, thứ mà hắn sau khi tu luyện Cửu Nguyên quyết tới tầng hai, lại thi triển thêm Phi Mao thuật mới diễn sinh ra, được hắn gọi là Súc Nguyên Tí.
Một khi kích phát thần thông này, hình thái cánh tay phải của hắn sẽ có thay đổi, có khả năng bộc phát lực lượng lên tối đa gấp ba lần so với bình thường.
Có điều, kiểu bộc phát lực lượng này chỉ là tức thời, không cách nào duy trì lâu.
Viên Minh căn cứ vào đặc điểm này, lại khai phá ra cách tụ lực ném để tiến hành tấn công từ xa.
Chỉ thấy hắn nắm chặt cây thương ngắn trong tay, kéo căng cánh tay trong khi vẫn tiếp tục tích súc lực lượng, tiếp đó miệng hét lớn một tiếng đồng thời vung mạnh cánh tay thẳng về trước.
“Đi”
Cây cốt thương rời tay, bắn vụt đi trong tiếng hét pha lẫn tiếng xé gió.
Hung thú lợn lòi lúc này vừa tới khoảng giữa hai cây cổ thụ, trái phải đều có thân chặn, cơ bản không thể né tránh, chỉ có thể dựa vào tấm thuẫn ánh sáng trùm trên đầu để đối diện với một kích tụ lực này của Viên Minh.
Tựa như một thương một thuẫn quyết đấu, thời điểm hai bên vừa tiếp xúc, chiến cuộc cũng đã có kết quả.
Cốt thương theo một tiếng ‘Phập’, xuyên qua màn sáng vô hình, cắm vào đầu con lợn lòi, xuyên suốt qua người hung thú rồi lao ra từ phần mông nó.
Cơ thể đang bay giữa không trung của lợn lòi đổ sụp xuống, không nghiêng không lệch rơi thẳng xuống khoảng đất giữa hai gốc cây.
Viên Minh thấy thế liền lộ vẻ vui mừng pha chút hài lòng, vui là vì có thể thuận lợi săn giết hung thú này, hài lòng là vì lực lượng Súc Nguyên Tí không khiến hắn phải thất vọng.
Hắn bước nhanh tới trước con thú, lấy túi trữ máu bên hông ra, nhanh nhẹn thu lấy huyết thực của hung thú lợn lòi.
Đợi khi thu thập xong, Viên Minh lập tức đi nhặt cây cốt thương về, rồi dùng mũi thương cắt phần má con lợn lòi, mãi cho tới hai cái nanh nhọn của nó lộ hết ra ngoài.
Cặp nanh này cũng là mục tiêu của hắn, bởi trong đó có ẩn chứa chút linh lực, đồng thời nó cũng chính là một trong những linh tài hung thú mà mấy tên đệ tử Bích La Động kia cần.
_______________________________________________
Chú giải:
* càng ngày càng quá đáng: Đoạn này trong nguyên gốc là Càng ngày càng tâm đen (tâm hắc), Tâm hắc có thể tùy ngữ cảnh mà hiểu, nhưng ý chỉ chung là xấu tính, gian xảo, chơi bẩn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất