Chương 4: Đường sống duy nhất
Viên Minh cảm thấy bả vai nóng lên, tiếp đó, một luồng nhiệt lưu từ bàn tay Hô Hỏa trưởng lão tràn vào trong người hắn rồi nhanh chóng tự do lan tràn ra khắp cơ thể.
Chỉ một nháy mắt sau, một cảm giác đau nhức như bị kim đâm từ trên mặt truyền đến. Lúc này, tphần da mặt vượn trắng kia phảng phất đang có từng sợi lông nhỏ li ti mọc ngược vào trong, như kim châm chui qua lỗ chân lông, đâm vào huyết nhục của hắn.
Ngay sau đó, trên vùng sau gáy và phần cổ kéo xuống đến lưng đều xuất hiện cảm giác đau đớn này, bộ lông vượn trắng xuyên qua cả y phục của hắn, xâm nhập vào từng thớ thịt, đồng thời miếng da vượn vốn đang dán sát vào người cũng bắt đầu dung hợp với chính thân thể Viên Minh.
Viên Minh chỉ thấy trước mắt một màu đỏ máu, ánh mắt trở nên mơ hồ. Hắn muốn nhịn để không phát ra tiếng gào rú, nhưng cảm giác đau đớn thấu tim cơ bản không phải thứ ý chí có thể ngăn cản.
“Gừ…”
Một tiếng gầm nhỏ như bị bóp từ cổ họng Viên Minh truyền ra, đồng thời miếng da thú kia lúc này cũng đã mọc dài bao bọc toàn thân hắn, theo đó, trong lòng hắn dâng lên tâm tình bạo ngược tàn nhẫn.
Viên Minh cũng không biết sao trong đầu mình lại có sát niệm mãnh liệt xuất hiện, hơn nữa còn sinh ra cảm giác thèm khát máu tươi không cách nào khống chế.
“Có thể không nhịn được đau nhưng không thể mất đi thần trí.” Đây chính là điểm mấu chốt cuối cùng của Viên Minh.
“Aaaa…”
Hắn không còn gắng gượng áp chế nữa, mở miệng hét to một tiếng, nắm chặt hai tay rồi vô thức nện mạnh xuống mặt đất.
Chỉ nháy mắt sau đó, màu máu trong mắt Viên Minh nhạt đi, hai con ngươi khôi phục vẻ bình tĩnh, thậm chỉ cả tơ máu cũng biến mất hết.
Hô Hỏa chứng kiến cảnh này cũng hơi nhíu nhíu mày, bộ dạng như độc thoại, lẩm bẩm một câu: “Lần đầu đã có thể hoàn toàn áp chế thú tính, thần hồn cũng không phải dạng yếu.”
Nói xong, lão cũng không để ý gì thêm mà tiếp tục đi tới người thứ tư.
…
Rất nhanh, toàn bộ đám người quanh mốc giới đã hoàn thành biến hóa, theo đó, bảy quái vật nửa người nửa thú xuất hiện(1).
“Nhớ cho kỹ, đừng mơ tới việc chạy trốn, trước mắt, da thú trên người các ngươi tiêu hao chính là pháp lực của ta truyền qua cho các ngươi. Ba ngày sau sẽ hao hết toàn bộ, tới lúc đó, da thú lập tức sẽ bắt đầu hấp thụ máu thịt trên người các ngươi, không cần tới nửa ngày là hút các ngươi thành xác khô.” Hô Hỏa trưởng liếc mắt nhìn mọi người, nói mấy câu tràn đầy ý cảnh cáo.
Viên Minh nghe xong thì thầm thở dài, quả nhiên là có phòng bị a.
“Đường sống duy nhất của các ngươi chính là thông qua kỳ khảo nghiệm này, đổi lấy Huyết Khí pháp, thế nên chớ có ngu xuẩn đi làm việc dư thừa.” Hô Hỏa trưởng lại dặn thêm một câu.
Dứt lời, lão lại đưa tay vô bên hông, có điều lần này không vỗ cái túi tím mà là vỗ lên cái túi da màu xanh treo bên cạnh.
Chỉ thấy trên túi da chợt có ánh sáng xanh lóe lên, miệng túi tự động mở ra, một vầng hào quang màu xanh nhanh chóng bay từ trong ra, rơi xuống mặt đất cách đó không xa.
Ánh sáng xanh vừa rơi xuống mặt đất, tức thì, một tiếng gào thét chói tai vang lên, đồng thời một bóng râm thật lớn xuất hiện.
Đợi khi hào quang tắt đi, nơi đó bất ngờ xuất hiện một con chim ưng kích thước hơn một trượng, toàn thân mọc ra lông vũ màu nâu xanh, cái mỏ như móc câu, đôi mắt ánh lên màu vàng kim hơi tối, trông vô cùng oai vệ.
Con ưng(2) đưa đôi mắt sắc bén liếc nhìn về phía đám có bộ dạng nửa người nửa thú Viên Minh khiến mấy tay dã nhân nhao nhao lui về sau, lộ rõ bản năng sợ hãi trước thiên địch của thú loại.
Viên Minh giữ được nhân tính hoàn chỉnh nên không có sợ hãi như bọn họ.
Thực tế mà nói, cho tới lúc này, cảm giác khủng hoảng ban đầu của Viên Minh đã hoàn toàn rút đi, hắn không chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận thực trạng hiện tại của bản thân, hơn nữa còn sinh lòng hiếu kỳ với cái tông môn Bích La Động của Nam Cương kia.
Hô Hỏa trưởng lão tung người nhảy lên, trực tiếp đáp trên lưng con ưng, miệng quát nhẹ một tiếng. Con ưng liền giang rộng hai cánh, vỗ mạnh bay lên không trung.
Gió rít một tiếng, cuốn đi lượng lớn đất cát đánh về phía đám người Viên Minh như ngầm tuyên bố bắt đầu khảo nghiệm.
Chỗ đất trống bên cạnh cột đá mốc giới chỉ còn sót lại mấy Phi Mao thú nô đã hóa thú.
Bọn họ quay qua quay lại quan sát hai bên, ánh mắt ai cũng có vẻ cảnh giác kèm uy hiếp.
Sau một thoáng giằng co, vẫn là gia hỏa nửa người nửa hổ, hình thể cường tráng nhất tiên phong bước tới nhặt một túi da thú lên, đoạn quay người đi về phía rừng núi, để lại cho mọi người một cái bóng lưng.
Tiếp đến là gia hỏa mang trên vai da lợn lòi, nhặt túi rồi lao như húc về một phía khác.
Kế đó, mấy gia hỏa còn lại cũng lục tục nối đuôi nhau rời đi. Tất cả đều ăn ý chọn phương hướng khác nhau, trông như là âm thầm chia mỗi người một lãnh địa riêng để săn bắn.
Viên Minh sau khi nhặt túi da thú, cẩn thận chọn một phương hướng, bắt đầu nhắm phía sâu trong rừng bước tới, đồng thời vẫn bảo trì dáng đứng thẳng của con người.
Có điều là đi chưa được mấy bước, hắn đã cảm thấy sống lưng cứng ngắc, cả người không thoải mái, hai cánh tay tráng kiện vô thức rủ xuống chống ở trước người giúp phân tán trọng lượng cơ thể, bấy giờ mới thấy đỡ hơn một chút.
“Quả nhiên không thể tiếp tục dùng phương thức của con người để điều khiển cơ thể này nữa.” Viên Minh thầm nghĩ.
Tiếp đó, hắn lấy hai cánh tay làm chỗ dựa, dùng tư thế của khỉ vượn chạy trong rừng núi.
Kết quả lần thử này tốc độ di chuyển quả nhiên nhanh hơn không ít.
Lực lượng hai chân hai tay hắn lúc này đều rất sung mãn, chỉ cần quen với tư thế chạy quái dị kia là có thể thoải mái vận dụng lực lượng này, giúp hắn từ đơn thuần là chạy chuyển qua nhảy nhót.
Nhảy nhót một hồi trong rừng, tốc độ Viên Minh càng lúc càng nhanh, bên tai vang lên tiếng gió rít, hình ảnh cây rừng hai bên loang loáng tụt lại đằng sau. Hắn đột nhiên tăng tốc tung mình nhảy lên không, kết quả nhoáng cái đã nhảy xa ba trượng.
Khi tiếp đất, hắn đột nhiên đạp mạnh hai chân khiến mặt đất lõm xuống đồng thời hai bàn chân cũng thụt luôn vào đất.
Sau khi ổn định cơ thể, Viên Minh kéo một dây leo trên mặt đất lên, dùng nó như dây thừng cột túi da kia lại rồi đeo chéo bên người.
Tiếp đấy, hắn đưa mắt tập nhìn vào một cây cổ thụ cách đó không xa, đưa chân bước nhanh tới, vung một tay lên đập vào thân cây kia.
Tức thì một tiếng ‘Rắc’ giòn giã vang lên.
Nắm đấm to lớn của Viên Minh nện lên thân cây, gốc cây già theo tiếng gãy, nửa phần trên đổ gập xuống.
Nhìn cây cổ thụ giờ thành hai cạnh hình tam giác, Viên Minh không khỏi có chút mừng vui: “Có sức mạnh thế này thì săn dã thú lấy máu có lẽ cũng không phải việc gì khó a?”
Lúc này, vành tai to lớn của hắn đột nhiên khẽ động. Cách đó không xa, một lùm cây đang rung lắc kịch liệt, rồi một bóng đen thình lình từ trong đó nhảy ra, kéo theo một luồng kình phong nhào thẳng về phía hắn.
Viên Minh không đợi nhìn cho rõ, trước né qua một cái cây khác, liền thấy bóng đen kia tiếp tục rượt theo, rõ ràng là một con gấu lông đen cao hơn một trượng.
Gấu đen vung cự trảo to quạt hương bồ vổ về phía Viên Minh, đập thẳng lên gốc cây chắn phía trước.
Chưởng phong mãnh liệt mang theo tiếng rít, Viên Minh thấy tình hình không ổn, vội vàng thụp người xuống.
Chỉ nghe 'đùng' một tiếng, thân cây to bằng cái miệng xoong kia lập tức đứt gãy, hơn nữa khúc trên còn lướt sát qua da đầu hắn, văng ra một khoảng hơn ba trượng mới đổ xuống.
Viên Minh vô cùng kinh hãi, con gấu đen này phát ra lực lượng khủng bố như thế, thân thể máu thịt mà trúng một phát thì chịu sao thấu.
Hắn tự biết chơi không lại nên cấp tốc xoay người bỏ chạy.
Con gấu kia không buông tha mà cũng tức tốc đuổi theo, tốc độ còn nhanh hơn hắn mấy phần.
Viên Minh mới chạy được mấy hơi, gấu đen cũng đã đuổi đến chỗ cách hắn chưa tới ba trượng.
Viên Minh trong lòng căng thẳng, bởi bất kể tốc độ hay sức mạnh, rõ ràng hắn đều không có cửa so với nó.
Hắn chống hai tay, dậm hai chân, mỗi lần đều ra sức nhảy lên, nỗ lực kéo dài khoảng cách với con gấu, nhưng dù sao thì hắn cũng mới vừa có thân thể dạng vượn trắng này, động tác chung quy vẫn rất khó thuần thục liền mạch.
Khi toan nhảy qua một lùm cây, chẳng ngờ trong bụi cỏ dưới chân lại có một cái rễ đa vắt ngang, khi Viên Minh nhảy lên thì hai chân bị vấp phải nó, cả người mất thăng bằng ngã bổ nhào về trước.
Hắn dùng hai tay chống xuống đất, thuận thế lộn một vòng, nhưng khi lần nữa đứng lên lại kinh hoảng phát hiện con gấu đen kia chẳng biết từ khi nào đã vọt tới trước người hắn, không những thế nó còn lập tức nhắm đầu hắn mà vung trảo đập tới.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Viên Minh cưỡng ép đè thế lao về trước, cơ thể mãnh liệt ngửa ra sau, kéo đầu đang nằm dưới móng con gấu trở về, nhưng lồng ngực vẫn bị móng vuốt sắc bén vạch ra ba vết thương kéo dài.
Viên Minh thấy trước ngực mình có một chuỗi hoa máu văng ra, nhưng hắn cơ bản không dám đánh trả con gấu đen này, chỉ có thể nhịn đau đớn, đổi phương hướng chạy qua một bên khác.
Hắn thoáng đưa tay đè vết thương một chút rồi lập tức lau máu lên một thân cây cổ thụ cạnh bên, tiếp đó khôi phục lại tư thế dùng cả chân lẫn tay nhảy vọt về trước, liều mạng chạy như điên.
Con gấu phía sau bị máu tươi kích động, hung tính trong mắt càng thịnh, sau khi gầm một tiếng giận dữ, lại tiếp tục đuổi theo.
Mắt thấy gấu đen càng đuổi càng gần, hắn liền nhắm một cây đa già gốc lớn chừng ba người ôm mà ra sức nhảy lên, hai tay mười ngón gắt gao bấu vào những chỗ nứt trên thân cây rồi nhanh chóng leo lên.
Con gấu đuổi theo tới gốc, thấy Viên Minh trèo lên thì lập tức huy động móng vuốt đập thật mạnh lên thân cây.
Cây đa già rung lắc dữ dội, lá rụng như mưa. Viên Minh vội vã dùng hai tay bám chặt, người áp vào thân cây đồng thời hai cũng linh hoạt bấu víu mới không rớt từ trên cây xuống.
Gấu đen thấy không thể rung rụng Viên Minh liền vỗ liên tục vào cây đa, đánh cho cây cổ thu rung lên bần bật, lắc lư không ngừng.
Viên Minh bất đắc dĩ chỉ có thể dùng hết sức lực cả người ôm lấy thân cây, cũng may là cây này đủ to lớn nên mới không bị con gấu kia đánh gãy.
Thừa lúc nó ngưng lại, Viên Minh nhanh chóng leo lên trên, trèo tới một cành cây mọc ngang.
Nhưng còn chưa kịp đứng vững, thân cây lại bị rung lắc dữ dội, cả người Viên Minh mất thăng bằng ngã xuống.
Mắt thấy sắp rớt xuống, một bàn chân của hắn lại tóm được cành cây, treo ngược mình giữa không trung.
“Gàoooo”
Gấu đen gầm lên một tiếng, hai tay ôm lấy thân cây, bắt đầu dùng sức lay mạnh hơn nữa, muốn tranh thủ dịp này lắc cho hắn rụng.
Thân thể Viên Minh lơ lửng giữa không trung, lắc trái lắc phải như lá khô trong gió, trông như sắp rơi đến nơi nhưng thủy chung vẫn không rớt xuống.
Bàn chân hắn có sức mạnh không hề yếu hơn bàn tay, giãy dụa một hồi cũng đưa được thân hướng lên trên, tiếp đó đưa tay ôm lấy cành cây rồi buông lỏng bàn chân, trực tiếp leo lên.
Con gấu thấy không còn cách nào lắc rụng Viên Minh, bèn nhe răng trợn mắt nhìn hắn xong quay đầu, lắc lư đi về phía xa xa.
Viên Minh đưa hai tay ôm lấy thân cây, xoay đầu nhìn bóng lưng con gấu dần biến mất, thở ra một hơi.
Hắn chậm rãi dựa thân cây ngồi xuống, đang tính nghỉ một lát để ổn định nhịp tim thì đột nhiên cảm thấy thân cây khẽ chấn động.
Chú giải:
1. Chương trước có chỗ tác giả ghi 7 người bao gồm Viên Minh, có chỗ nói tám, qua chương này lại 7 nên thống nhất là là 7 thú nô.
2. Con ưng trong chương này nguyên nghĩa gọi là Thanh Chuẩn (青隼), mình có tra thì nó là họ nhà đại bàng, chim ưng, chim cắt. Vì không quá quan trọng nên để ngắn gọn là Chim ưng.