Hai người Vân Tâm Nguyệt và Ninh San nhìn nhau, không khí như bị ngưng kết.
Ngao ô...
Đại hắc cẩu kia sợ hãi nức nở một tiếng.
Vân Tâm Nguyệt ánh mắt đảo qua đại hắc cẩu, hai mắt híp lại, thuận thế nhìn Văn Mẫn Nhi ở bên cạnh.
-Mẫn Nhi sư muội, hôm nay ở đây tu hành tạo súc thuật phải không?
-Vâng, Ninh sư tỷ đang dạy ta.
Văn Mẫn Nhi nhu thuận gật đầu.
-Ồ?
Vân Tâm Nguyệt cười nhạo một tiếng.
-Chậc chậc, không khóa tam hồn, không định thất phách, Ninh sư muội, học nghệ của ngươi sợ là có chút không tinh nha.
Sắc mặt Ninh San lập tức tối sầm lại.
Rất rõ ràng, Vân Tâm Nguyệt nhìn ra tạo súc thuật của mình cũng không hoàn chỉnh.
Điều này làm cho mặt mũi của nàng thấp đi không ít.
Vân Tâm Nguyệt là đại đệ tử của Tư Nam Yên.
Xem như thủ tịch thế hệ trẻ Vạn Diệu Cung.
Mà Ninh San cũng không yếu.
Địa vị sư tôn của nàng cũng không thấp, chính là phó cung chủ Vạn Diệu Cung, Phượng Nhược Ly.
Năm đó Phượng Nhược Ly còn cùng Tư Nam Yên cạnh tranh vị trí cung chủ.
Hai người sư xuất đồng môn, tranh đấu gay gắt nhiều năm.
Chẳng qua cuối cùng, tông chủ đời trước vẫn bổ nhiệm Tư Nam Yên làm tân nhậm tông chủ.
Phượng Nhược Ly tự nhiên bất mãn, cho nên song phương vẫn có xung đột.
Thấy Ninh San kinh ngạc, mặt mày Vân Tâm Nguyệt lại cong lên, đi tới trước mặt đại hắc cẩu kia, lại cúi đầu nhìn về phía Văn Mẫn Nhi.
-Mẫn Nhi sư muội, muốn học Tạo Súc Thuật sao, sư tỷ cũng biết, đến đây, sư tỷ dạy ngươi.
Ánh mắt Văn Mẫn Nhi chớp động, không trả lời.
Ninh San ở một bên sắc mặt càng thêm khó xử.
-Đủ rồi, Mẫn Nhi sư muội muốn học, ta tự nhiên sẽ dạy.
-Dạy?
Khóe miệng Vân Tâm Nguyệt cười như không cười, ánh mắt lại quét về phía đại hắc cẩu.
-Vị sư đệ này, Ninh sư muội học nghệ không tinh, ta giúp ngươi hóa giải.
Gâu!
Cái đầu cúi thấp của đại hắc cẩu kia chợt ngẩng lên!
Vốn tưởng rằng mình sẽ phải làm chó cả đời, không nghĩ tới lại còn gặp được người tốt ở Vạn Diệu Cung này!
Giờ khắc này, trên mặt Vân Tâm Nguyệt hiện ra nụ cười chính là tiên tử tỷ tỷ của nó.
-Vân Tâm Nguyệt, Diệp Phi bái làm môn hạ sư tôn ta, còn không tới phiên ngươi xử trí a?
Sắc mặt Ninh San trầm xuống, chắn trước mặt Vân Tâm Nguyệt.
Ý Vân Tâm Nguyệt chính là nàng không biết phương pháp giải từ Tạo Súc Thuật.
Rõ ràng là muốn đánh mặt mình đây mà?
Vân Tâm Nguyệt nhướng mày, cười nói:
-Sư muội hiểu lầm rồi, ta chỉ là không muốn có người tự nhận là đệ tử của ta.
Dứt lời, ngọc thủ vừa lật, trong lòng bàn tay nổi lên một chút ngân quang.
Một cỗ khí tức nguy hiểm tràn ngập mà ra.
-Ngươi!
Ninh San cắn răng, nhưng vẫn lùi lại nửa bước, mặt lộ vẻ cảnh giác.
-Đi.
Vân Tâm Nguyệt Ngọc Chỉ tung bay.
Ba cây ngân châm biến ảo ra, cấp tốc đâm vào mi tâm đại hắc cẩu, xương cụt và rốn.
Phốc phốc phốc!
Trong nháy mắt đại hắc cẩu co quắp, ánh mắt bắt đầu mất tập trung.
Toàn bộ túi da bắt đầu phồng lên.
-Mẫn Nhi sư muội, Tạo Súc Thuật là bí pháp ma đạo của ta, điều quan trọng nhất là khóa chặt tam hồn thất phách của một người, như thế mới có thể tùy ý biến đổi. Ngươi xem kỹ, ba cây ngân châm vừa rồi phong ấn chính là tam hồn của người này, hiện tại là thất phách của hắn.
Vân Tâm Nguyệt nói xong, ngọc chỉ lại khẽ động.
Bảy cây ngân châm lại biến ảo ra, đâm vào thân thể Đại Hắc Cẩu.
Trong chốc lát, ánh mắt đại hắc cẩu này cũng bắt đầu tan rã, nhưng túi da quanh người lại càng ngày càng phồng lên, mắt thấy sắp nổ tung.
-Tam hồn thất phách đã định, phá!
Vân Tâm Nguyệt không có chút cảm xúc gợn sóng, vươn bàn tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng vạch về phía trước.
Một đạo ngân quang hiện lên.
Túi da của đại hắc cẩu lập tức bị phá vỡ, một thân ảnh máu tươi đầm đìa từ trong đó chui ra.
Sở dĩ gọi là Tạo Súc Thuật, trên bản chất cũng không phải là phương pháp biến hóa.
Mà là dùng bí pháp định trụ tam hồn thất phách của người, khiến chúng không thể phản kháng, phong ấn vào trong túi da súc vật.
Trên túi da này cũng có hồn phách súc vật, như thế cả người mới có thể giống như trở thành súc vật thật.
Phương pháp này nếu là tu hành không đến nơi đến chốn, sẽ giống như Ninh San, chỉ có thể đem người phong ấn trong đó, bởi vì hồn phách chưa định, nên sẽ bám vào da thịt.
Nếu là phá vỡ da thịt, hồn phách tiêu tán, tự nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
-Mẫn Nhi sư muội, muội thấy rõ chưa?
Vân Tâm Nguyệt thu liễm khí tức, cười khẽ mở miệng với Văn Mẫn Nhi.
-Thấy rõ rồi, đa tạ Vân sư tỷ.
Hai mắt Văn Mẫn Nhi mở to, trong đó tràn đầy vẻ kính nể.
Hành động này của Vân Tâm Nguyệt nhìn như đơn giản, kì thực cần có thần hồn cực kỳ cường đại mới có thể làm được.
Tu sĩ Huyền Diệu Cảnh bình thường cũng không thể thi triển nhiều như vậy.
Giờ phút này trong ánh mắt Ninh San cũng tràn đầy kiêng kỵ.
Đều là tu sĩ Huyền Diệu Cảnh, Vân Tâm Nguyệt mạnh hơn nàng nhiều.
-Vậy thì tốt.
Vân Tâm Nguyệt đưa tay thi triển lần nữa, đem toàn bộ ngân châm đâm vào trong thân thể Diệp Phi thu hồi.
Theo ngân châm thu hồi, nam đệ tử Diệp Phi cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.
-Đa tạ Vân sư tỷ, đa tạ Vân sư tỷ!
Diệp Phi vừa hoàn hồn liền mãnh liệt quỳ xuống, hướng Vân Tâm Nguyệt thiên ân vạn tạ.
-Không cần như thế.
Vân Tâm Nguyệt lạnh nhạt cười, chợt cũng không để ý tới Diệp Phi mà là quay đầu hướng Ninh San mở miệng:
-Ninh sư muội, Ôn Tri Hành chính là người của sư tôn ta, rất được sư tôn ta sủng ái, ngươi là người thông minh, có vài lời ta sẽ không nói nhiều, ngươi cũng nên hiểu.
Vẻ mặt Ninh San không thay đổi.
Nàng đã sớm đoán được điểm này.
Thấy Ninh San không nói lời nào, Vân Tâm Nguyệt cũng không tức giận, khuôn mặt tươi cười dịu dàng sờ sờ đầu nhỏ của Văn Mẫn Nhi.
-Mẫn Nhi sư muội, ngày sau nếu có cái gì không rõ, có thể tùy thời tới tìm ta, nhưng mà ngươi cũng không thể giống như Ninh sư tỷ, không nghe lời nha.
Văn Mẫn Nhi có chút khó xử, không biết nên mở miệng như thế nào.
Ninh San mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo.
Vân Tâm Nguyệt thấy thế, bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi đây.
Diệp Phi ở một bên thấy thế cũng muốn rời đi theo.
Lại bị Ninh San bắt được.
-Ta cho ngươi đi rồi sao?
-Ninh sư tỷ, ta...…
Diệp Phi thân thể run lên, muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
-Mẫn Nhi, giết đi.
Trong ánh mắt Ninh San hiện lên một tia tàn nhẫn, vừa rồi nàng tức giận đến mức không thể làm gì.
-Vâng.
Văn Mẫn Nhi không chút do dự, ngọc trúc trong tay run lên, vỏ ngoài tróc ra, từ đó lộ ra một thanh đoản kiếm.
-Không thể, sư tỷ, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi!
Diệp Phi thật sự luống cuống, đột nhiên lại liều mạng hướng về Vân Tâm Nguyệt kêu to.
-Vân sư tỷ, Vân sư tỷ! Cứu ta!
Nhưng mà Vân Tâm Nguyệt lại phảng phất không có nghe thấy, phi thân lên, nhanh nhẹn rời đi.
Phốc!
Lưỡi kiếm đâm vào ngực.
Thân thể Diệp Phi run lên, đang muốn cúi đầu, hàn quang lại hiện lên.
Cổ của hắn liền xuất hiện một cảm giác đau đớn.
Ách...…
Rất nhiều máu tươi bắn tung tóe, Diệp Phi che kín cổ, muốn cầu xin tha thứ nhưng làm sao cũng nói không nên lời.
Đến chết, hắn mới hiểu được.
Thì ra, nơi này không ai muốn cứu hắn.
Lúc hóa giải Tạo Súc Thuật, hắn liền sống không nổi.
-Sư tỷ, bây giờ chúng ta...…
Văn Mẫn Nhi thu kiếm vào vỏ, giờ phút này trên mặt nàng không còn ngây thơ, ngược lại có chút dữ tợn.
-Trở về, trước tiên bẩm báo sư tôn, để sư tôn định đoạt.
Ninh San hơi trầm ngâm rồi mở miệng.
Tuy nói lần này ở trước mặt Vân Tâm Nguyệt mất hết thể diện, nhưng cũng nhận được một tin tức.
Lô đỉnh tên là Ôn Tri Hành.
Sợ là có chút không tầm thường, việc này phải để cho sư tôn biết mới được.
-Hừ, Vân Tâm Nguyệt, ngươi sẽ không kiêu ngạo được bao lâu.
Ninh San cố nén lửa giận, mang theo Văn Mẫn Nhi rời đi.
Chỗ này, chỉ còn Diệp Phi ngã vào trong vũng máu, thân thể nhanh chóng cứng ngắc.
Một sinh mệnh sống sờ sờ như thế, trong Vạn Diệu cung lại ti tiện như cỏ rác.