-Trương sư huynh, Trương sư huynh, có thể chậm một chút.
Ôn Tri Hành thấy Trương Thiên Thành đi nhanh, không có ý dừng lại, nhịn không được mở miệng kêu dừng.
Hai người vẫn luôn hành tẩu đường nhỏ trên vách núi, cũng không gặp được người nào.
-A...... A, được.
Trương Thiên Thành hoàn hồn, dừng bước, lúc này mới đưa tay lau mồ hôi trên trán mình.
Hai người cũng không để ý có sạch sẽ hay không, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.
Vừa rồi gã cũng khẩn trương quá mức.
Làm một cái lô đỉnh, gặp được đệ tử của Vạn Diệu Cung, chỉ có thể cụp lên cái đuôi làm người.
Cho dù có người che chở, cũng phải cẩn thận dè dặt.
Nếu không...... sẽ chết!
-Trương sư huynh...... Vậy Diệp Phi có lẽ lành ít dữ nhiều.
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng.
Ninh San và Vân Tâm Nguyệt vừa nhìn đã không ưa lẫn nhau.
Xung đột là điều không thể tránh khỏi.
Mà lần xung đột này, Diệp Phi tự nhiên liền thành đối tượng trút giận.
Cửa thành cháy, tai bay vạ gió.
-Thật sao? Có lẽ vậy...…
Trên mặt Trương Thiên Thành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Kỳ thật trong lòng gã cũng rất rõ ràng Diệp Phi kết cục, loại chuyện tương tự này, gã đã trải qua không biết bao nhiêu.
Cái loại cảm giác vô lực này, đã không phải là lần đầu tiên trải qua.
-Trương sư huynh...... Tiếp theo chúng ta...... đi đâu?
Hai người trầm mặc một lát, Ôn Tri Hành lại mở miệng phá vỡ sự yên lặng.
Đi đâu?
Gã hiện tại làm gì còn tâm trạng mang Ôn Tri Hành đi dạo.
-Nếu không tiện, chúng ta đi về trước?
Ôn Tri Hành thấy trạng thái của Trương Thiên Thành như vậy, cũng thấu tình đạt lý.
-Ôn sư đệ, ngươi không tò mò Ninh sư tỷ là người phương nào sao?
Trương Thiên Thành hơi trầm mặc mở miệng.
Một đường đi tới, Ôn Tri Hành cư nhiên cái gì cũng không hỏi.
-Ninh sư tỷ này là ai, địa vị cao thấp, đối với chúng ta mà nói có khác biệt sao?
Ôn Tri Hành hỏi ngược lại.
Trương Thiên Thành sửng sốt.
-Ừ.
Làm đệ tử lô đỉnh, xem thế nào cũng là nhân vật thấp nhất trong Vạn Diệu Cung, bất kỳ ai cũng có thể cưỡi trên đầu họ.
Ai cũng có thể nắm giữ quyền sinh sát của bọn họ.
-Đi thôi, chúng ta đi Đan Phong xem một chút.
Trương Thiên Thành cười khổ một tiếng, cũng khôi phục trạng thái.
-Được.
……
Hai người đem chuyện vừa rồi đều bỏ lại sau đầu.
Không bao giờ nhắc đến nữa.
Ngày hôm đó, Trương Thiên Thành dẫn Ôn Tri Hành đi dạo khắp Vạn Diệu cung.
Đương nhiên cũng chỉ là khu vực ngoài cùng, khu vực trung tâm, đệ tử lô đỉnh như bọn họ không có cách nào tiến vào.
Nhưng dù vậy, Ôn Tri Hành vẫn thấy được không ít cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.
Có đệ tử lô đỉnh, không ngừng vận chuyển công pháp, liều mạng phóng thích linh khí trong cơ thể, dùng để thúc giục linh thảo sinh trưởng.
Cũng có đệ tử Vạn Diệu Cung, trực tiếp thu thập máu lô đỉnh khác, dùng để nuôi nấng linh thú.
Ôn Tri Hành và Trương Thiên Thành chỉ đi ngang qua mà thôi, nhưng cũng vẫn bị bắt, cho đến khi đủ lượng máu mới cho hai người rời đi.
Ôn Tri Hành vẫn ổn.
Cho dù mất không ít máu, nhưng tốc độ hồi phục cực nhanh, coi như là xúc tiến tuần hoàn máu.
Trương Thiên Thành thì thiếu chút nữa ngất đi.
Cũng may trong người mang đan dược, sau khi ăn một viên, miễn cưỡng khôi phục.
Sau đó, hai người càng là nhìn thấy có đệ tử lô đỉnh trực tiếp bị người mang vào bên trong đan phòng, sau đó lại không đi ra.
Trương Thiên Thành thấy cảnh này, cũng mang theo Ôn Tri Hành nhanh chóng rời đi.
Việc này, trước đó Ôn Tri Hành cũng từng nghe Trương Thiên Thành nhắc tới.
Hiện tại xem như tận mắt nhìn thấy.
Đi một vòng, Ôn Tri Hành hoàn toàn cảm nhận được sự tàn khốc trong Vạn Diệu cung.
Đây căn bản không phải là nơi con người có thể ở.
Cuối cùng, Ôn Tri Hành và Trương Thiên Thành vẫn quay về nơi họ gặp Ninh San.
Thi thể Diệp Phi đã bị người mang đi.
Nhưng máu trên mặt đất đã nói lên tất cả.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
-Trở về nghỉ ngơi cho tốt, ít nhất bây giờ hai ta còn có đường sống.
Trương Thiên Thành vỗ vỗ vai Ôn Tri Hành, cười còn khó coi hơn khóc.
Nói xong, liền yên lặng xoay người rời đi.
Ôn Tri Hành nhìn bóng lưng Trương Thiên Thành, cũng thở dài.
——
Vào đêm.
Ôn Tri Hành trở về phòng.
Hôm nay chứng kiến tất cả, trong lòng mặc dù nghĩ qua, nhưng vẫn sinh ra ảnh hưởng đối với hắn.
Hắn lắc đầu không để cho mình suy nghĩ nhiều.
Bất kể nói như thế nào, hôm nay vẫn có thu hoạch.
Sau đó Ôn Tri Hành liền mở bảng thuộc tính, bắt đầu xem xét tư liệu của mình.
——
[Tính danh: Ôn Tri Hành.]
[Thọ Nguyên: 17/74.]
[Thể chất: Khô mộc phùng xuân (Sí kim.]
[Thiên phú: Thông minh hơn người (màu trắng.]
[Công pháp: Thái Cực dưỡng sinh công (màu xám.]
[Bí pháp: Huyết Độn Đại Pháp (màu trắng)]
[Cảnh giới: Thuế Phàm Cảnh Nhị Trọng.]
[Điểm Tạo Hóa: 5.]
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa: Không.]
——
Ôn Tri Hành nhìn kỹ, phát hiện thọ nguyên của mình đã tăng vọt rất nhiều.
Hắn còn nhớ rõ, lúc trước khi thân thể của hắn kết thúc lần niết bàn lần đầu tiên, thọ nguyên cao nhất cũng chỉ sáu mươi lăm tuổi.
Mà hiện tại đã lên tới bảy mươi bốn.
Đây cũng không phải là công lao dưỡng sinh của Thái Cực.
Công hiệu dưỡng sinh trên thực tế rất bình thường, trọng điểm là điều dưỡng thân thể.
Sở dĩ gia tăng mười năm tuổi thọ, là bởi vì thân thể của hắn trải qua lần thứ hai niết bàn.
Mỗi lần niết bàn, Ôn Tri Hành đều có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ.
Nguyên bản tuổi thọ hắn hẳn là có bảy mươi lăm, nhưng bởi vì rút ra tạo hóa, bị tiêu hao đại khái hơn một năm thọ nguyên.
Nếu là lại niết bàn bảy lần, rút đi phàm thai, vậy tuổi thọ của hắn hẳn là sẽ tăng vọt một bậc.
Ôn Tri Hành phỏng chừng đến lúc đó, mình ít nhất sẽ có hai trăm năm thọ nguyên.
-Tĩnh Tâm Chú bây giờ còn chưa nhập môn, chờ nhập môn sẽ hiển thị trên bảng.
Ôn Tri Hành trong lòng suy tư.
Tĩnh Tâm Chú này đêm qua hắn đã thử tu hành qua.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là tu sĩ Thuế Phàm Cảnh, có thể nói là thần thức nông cạn, tu hành bí pháp quả thực khó khăn.
-Tuy nhiên, hiện tại có [thông minh hơn người] ngộ tính của ta tăng mạnh, độ khó tu hành hẳn là sẽ giảm xuống không ít.
Ôn Tri Hành điều chỉnh trạng thái, rồi bắt đầu chuẩn bị tu hành.
Hiện tại linh đài của hắn thông minh không ít, đêm nay có lẽ sẽ có không ít thu hoạch.
Vận khí tốt trực tiếp có thể nhập môn cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, Ôn Tri Hành trực tiếp khoanh chân mà ngồi, bắt đầu tu hành.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trăng treo đỉnh đầu.
Lần tu hành này, Ôn Tri Hành cảm nhận được thuận lợi chưa từng có trước kia.
Lúc trước nghĩ không rõ ràng địa phương, lần này lại dễ dàng nghĩ thông suốt.
-Hiểu rồi, thì ra là thế, thì ra là thế.
Ôn Tri Hành tâm tình sung sướng.
Thì ra thiên tài tu hành là loại cảm giác này.
Quá vui sướng!
Đang lúc Ôn Tri Hành yên lặng tu hành, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa "đát đát đát".
-Ôn sư đệ, ta có thể vào không?
Một thanh âm mềm mại vang lên.
-Ai?
Ôn Tri Hành giật mình, mở to hai mắt.
-Là ta.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng hình xinh đẹp cao gầy thuận thế tiến vào trong đó.
Nhìn thấy người tới, Ôn Tri Hành cũng sửng sốt.
Người tới không phải người khác, chính là Vân Tâm Nguyệt ban ngày gặp qua.
-Vân sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?
Ôn Tri Hành ngược lại có chút không biết làm sao.
-Ôn sư đệ quên mất, sư tỷ nói hôm nay sẽ tới tìm ngươi.
Vân Tâm Nguyệt hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm, ngữ khí mê người.
-Thật sao, ngược lại sư đệ đã quên.
Ôn Tri Hành vò đầu, lập tức chân thành nói: "Vân sư tỷ, hôm nay đa tạ ngươi.”
-Ừm? Vậy ngươi tính cảm tạ ta thế nào?
Vân Tâm Nguyệt trở tay khóa kỹ cửa phòng, đôi mắt ba quang lưu chuyển.
Cái này...…
Ôn Tri Hành hơi cúi đầu suy tư, liền thấy phía trước một cặp đùi ôn nhuận từ dưới làn váy vươn ra, trong lúc tinh tế bước đi, mang theo từng làn gió thơm.
-Hay là, ngươi xoa chân cho ta đi!
Hả...…
Ôn Tri Hành ngạc nhiên.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một mũi chân trắng nõn khẽ lay động xuất hiện trước mắt hắn.
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể phóng thích.]
Ôn Tri Hành: "...…”