Chương 194: Vô Pháp Từ Chối Dụ Hoặc
- Tôn gia gia?
Nghe thiếu nữ xưng hô, nàng và lão đầu tử hình như rất quen thuộc.
Nhưng bản sự kể chuyện của lão đầu có vẻ rất lợi hại, nhưng cố sự này xác thực không có một chút sức hấp dẫn nào đối với hắn, Lý Dịch nhìn thiếu nữ nói.
- Cô nương tuổi còn nhỏ, đã nghe qua mấy cố sự...
Người đọc sách tận sức cố gắng học thi từ để tham gia khoa cử, cố sự, truyện xưa, truyền thuyết ở thế giới này tuy cũng có nhưng trong mắt bọn họ lại là "Bàng môn tà đạo", tùy tiện truyền đi mấy cố sự quỷ quái đã có thể hù một đám người, tiểu nha đầu nhiều lắm mười sáu tuổi, chắc cũng chưa từng nghe qua mấy cố sự, bị lão nhân này nói hù dọa một chút mà thôi.
- Ta năm nay đã mười sáu tuổi!
Thiếu nữ không phục nói.
Nàng đương nhiên không phục, người công tử đối diện này nhiều lắm lớn hơn nàng hai ba tuổi, xem như hắn là người đọc sách nhưng mình lớn lên trong Câu Lan, từ nhỏ đã nghe người kể chuyện xưa rất nhiều, qua nhiều năm như vậy không biết nghe nhiều ít, bây giờ bị Lý Dịch dùng ngữ khí ứng phó tiểu trẻ nhỏ, nói "Tuổi còn nhỏ, có thể nghe qua mấy cố sự…", trong lòng sao có thể phục?
Từ nhỏ đã được xem như linh nhân bồi dưỡng, nghe lâu, đều quen thuộc đối với những câu chuyện của Tôn gia gia kể, cho dù hiện tại để cho nàng đi lên đọc một đoạn đều không thành vấn đề.
Lý Dịch thấy tiểu cô nương hiện vẻ mặt quật cường, trong lòng cũng có chút buồn cười, nhấp một ngụm nước trà, hỏi.
- Muội đã nghe qua những cố sự nào rồi?
- Rất nhiều nha!
Thiếu nữ bĩu môi, sau đó nàng thao thao bất tuyệt nói một đống lớn.
Lý Dịch có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu cô nương này nghe thật không ít cố sự.
Hắn trước kia có đôi khi cũng sẽ mua một vài tuyển tập cố sự kỳ quái lưu hành trên thị trường, các loại hình truyền kỳ, những lần mua đọc sau, nội dung bên trong ngày càng tẻ nhạt vô vị, sức tưởng tượng cực độ thiếu thốn, còn không bằng tìm sách đọc trong thư viện trong đầu.
Đương nhiên, có thể bởi vì hắn đến từ thế kỷ 21, kiến thức cao hơn những cổ nhân nơi này không biết bao nhiêu lần, trong tiệm sách xưa nay cũng không thiếu những thứ này, cố sự lưu truyền trên phố đối với người ở đây mà nói, đã rất là mới lạ.
Những điển cố thiếu nữ mới vừa nói, có không ít là trước kia hắn đã đọc từ những cố sự hắn mua ở chợ, còn có một số hắn chưa nghe nói qua nhưng cái này cũng chẳng có gì lạ.
Không gian này tồn tại song song cùng loại với thế giới cũ, tuy quỹ tích lịch sử trước Đại Đường không có xảy ra quá nhiều biến hóa nhưng chi tiết lại khác xa, nhân vật đại danh đỉnh đỉnh cũng không tồn tại, ví dụ như Lý Bạch, Đỗ Phủ, những cái tên lạ lẫm thì có rất nhiều, về phần tác phẩm, đương nhiên cũng không giống nhau.
Trong giọng nói của tiểu cô nương có vẻ không phục, cũng có hơi khinh thị, nhưng nếu trước mặt nàng là một người chỉ biết đọc sách thì nàng thật có tư cách ngạo mạn.
Trên mặt thiếu nữ biểu lộ ra vẻ đắc ý, Lý Dịch cười cười, hỏi.
- Tiểu cô nương nghe thật không ít cố sự...
- Điều này đương nhiên!
Biểu lộ trên mặt thiếu nữ càng thêm đắc ý, nhưng sau một lát lại ngưng kết.
- Bạch Xà Truyện, có từng nghe chưa?
Lý Dịch cười hỏi.
- Bạch, Bạch Xà... Truyện?
Thiếu nữ hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tây Du Ký thì sao?
"..."
- Thiện Nữ U Hồn, Họa Bì?
"..."
Thiếu nữ vừa lắc đầu, vừa bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình.
Tự cho rằng mình thông thạo cố sự lưu hành cổ kim, cũng hết sức quen thuộc thoại bản, nhưng những cố sự mà Lý Dịch vừa nói, nàng ngay cả một cái cũng chưa từng nghe nói qua.
Nàng cũng không hoài nghi những thứ này do Lý Dịch tùy tiện nói ra để lừa gạt nàng, chỉ cần nghe tên đã biết, đây chính là cố sự mà nàng chưa từng nghe qua.
- Họa Bì là cái gì vậy, sao ta chưa từng nghe qua...
Con ngươi thiếu nữ xoay tròn, nháy mắt to khó hiểu hỏi.
Đến hôm nay các nàng sống không dễ chịu, cho dù kể chuyện hay diễn kịch đều là kể những cố sự và diễn các vở kịch cũ, khuyết thiếu ý tưởng mới, hấp dẫn khách đến đây ngày càng ít, nhu cầu cấp bách là phải có truyện mới hoặc kịch bản mới, như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều khách nhân, nếu không, khó mà duy trì được sinh hoạt cơ bản nhất đều.
Nhưng cố sự và kịch bản tốt thường thường đều sẽ bán với giá rất cao, các nàng căn bản mời không nổi những tài tử kia viết kịch bản, vừa rồi từ trong miệng Lý Dịch nghe tên nhưng cố sự mà nàng chưa từng nghe thấy thì trong lòng thiếu nữ không không phát sáng.
Vừa rồi Lý Dịch nói một đống lớn, thiếu nữ chỉ nhớ kỹ hai cái sau cùng, Thiện Nữ U Hồn và Họa Bì U Hồn cái gì không biết nhưng nghe qua đã có chút sợ, nàng sợ nhất là nghe những câu chuyện quỷ quái, trong lòng thiếu nữ cân nhắc một chút, lựa chọn cái cuối.
Lý Dịch lần nữa nhấp một ngụm nước trà, không có một chút ý tứ muốn kể chuyện xưa.
Mỗi một lần kể chuyện xưa, trước mắt hình như là một dạng điện ảnh 3D, hình ảnh cảm giác đặc biệt mãnh liệt, lần trước muốn kể chuyện ma cho Liễu Như Ý hoảng sợ, kết quả lại hù chính bản thân mình, hắn cũng sẽ không ngớ ngẩn thêm lần nữa.
Thấy Lý Dịch một mặt lạnh nhạt, hình như không muốn kể chuyện, thiếu nữ cắn bờ môi, giống như làm một quyết định gian nan.
Lấy ra một cái khăn tay được xếp gọn gàng từ trong ngực đặt lên bàn.
Lý Dịch nhíu mày nhìn qua, không biết tiểu cô nương này muốn làm gì, sau một khắc, hắn nhìn thấy nàng mở khăn tay đã gấp gọn gàng ra, có chút không nỡ nói.
- Đây là bánh Quế Hoa Cao do chính tay Nhược Khanh tỷ tỷ làm, ăn rất ngon, công tử kể chuyện xưa cho ta nghe, ta mời công tử ăn cái này, có được hay không?
Trong không khí tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt của bánh ngọt, Lý Dịch nhịn không được nuốt từng ngụm nước miếng.
Quế Hoa Cao do Uyển Nhược Khanh làm... Mùi vị đạo đó thật khiến người ta hoài niệm!
...
- Thành giao!
Lý Dịch cầm một khối Quế Hoa Cao thả vào trong miệng, thời tiết này làm Quế Hoa Cao, hẳn dùng Quế Hoa phơi khô mài thành phấn, tuy khẩu vị kém khi hoa quế nở một chút nhưng cũng kém không nhiều.
Thiếu nữ không biết rằng nàng đánh bậy đánh bạ xuất ra dụ hoặc lại khiến Lý Dịch không cách nào từ chối, thấy hắn nguyện ý kể chuyện xưa, trên gương mặt xinh đẹp lại nở ra một nụ cười, vội vàng đoan chính chuẩn bị nghe cẩn thận, trong lòng thầm nghĩ, một lát nữa khi nghe hắn kể, mình nhất định phải âm thầm nhớ kỹ cố sự, sau đó quay về kể cho Tôn gia gia nghe, chuyện xưa thế này mới có thể hấp dẫn khách nhân tới.
Họa Bì là một điển cố vô cùng kinh điển trong các cố sự, các phiên bản được chiếu trên Điện Ảnh, Truyền Hình, hoặc kịch hiện đại đều có rất nhiều cải biến, một chút tình yêu, ân oán gút mắc sớm cũng không biết sửa đổi thành bộ dáng gì, Lý Dịch tìm không thấy những kịch bản này trong thư viện, chỉ có thể kể lại nguyên bản câu chuyện của Bồ Tùng Linh.
Trong cổ đại, Liêu Trai rất được hoan nghênh, ở thế giới này, hiệu quả hẳn cũng sẽ không kém.
Dùng để dọa người... Bị dọa sợ cũng vô cùng tốt.
Lý Dịch nhìn thiếu nữ đang tràn đầy phấn khởi, trong lòng không khỏi dâng lên một chút ác ý nho nhỏ thú vị.
- Trước đây thật lâu, Phủ Khánh An có một người đọc sách, hắn tên Vương Sinh, buổi sáng, hắn đi ra ngoài thì nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp, trên vai đeo một cái tay nải đang đi đường, đi lại khó khăn, Vương Sinh trong lòng kỳ quái, trời chưa sáng sao lại có một cô gái nhỏ yếu vội vàng đi ngoài đường, chẳng lẽ có chuyện gì khó khăn, hắn vội vàng theo sau...
Trang 98# 2