Từ trước đến nay Giang Tự luôn lên kế hoạch trước rồi sau đó mới hành động, trước khi rời kinh, lộ trình đi về phía nam và bản đồ các châu Linh, Vũ, Toàn hắn đã đều nhớ rõ trong lòng.
Cách Đồng Cảng khoảng năm mươi dặm ở núi Tu Mân có một suối nước nóng.
Tuy tối nay không đến kịp thành trấn nào để nghỉ ngơi thoải mái nhưng tối muộn đến kịp suối nước nóng thì không thành vấn đề.
Hai người đi chung một con ngựa, tà tà mà đi, câu được câu không nói chuyện, khi trăng đã lên cao thì cũng đến chân núi Tu Mân.
Có lẽ vì nơi này là trong núi nên bầu trời đêm trong vắt thăm thẳm, sao trời lốm đốm, trăng sáng như gương. Đêm mùa hè, một hồ suối nước nóng trong núi tỏa ra sương mờ như mỹ nhân che nửa mặt, lấp ló thấp thoáng, lả lướt yểu điệu.
Minh Đàn nhìn thấy suối nước nóng thì cả người như đã sống lại.
“Suối nước nóng, đúng là suối nước nóng kìa!” Nàng xuống ngựa đến gần, giọng nói đã líu lo, “Phu quân, giờ thiếp xuống luôn được không?!”
“Tùy nàng.”
Giang Tự cột ngựa thật chắc rồi cũng đi tới cùng nàng.
Được lời đồng ý của hắn, Minh Đàn vội vàng cởi quần áo, nhưng vừa mới tháo dây lưng ra nàng lại nghĩ nghĩ thương lượng với Giang Tự: “Hay là thế này, thiếp tắm trước, phu quân chàng đi nhóm lửa đi, thiếp thay quần áo ra trong nước rồi phu quân giúp thiếp hong khô được không?”
Tay Giang Tự đang tháo thắt lưng đột nhiên dừng lại, mãi sau hắn mới đáp “Ừ”, trầm mặc xoay người đi nhặt củi đốt.
Minh Đàn mặc kệ hắn, rất nhanh đã sung sướng nhảy ùm vào nước, đợi Giang Tự nhóm lửa xong ven suối, nàng lại học nha hoàn trong phủ giặt quần áo, cũng bắt chước ra hình ra dáng mà vò vò chà xát quần áo trong nước.
“Xong, phu quân, đón này!”
Giang Tự tiếp nhận xiêm y, lại quay lại ngồi bên đống lửa kiên nhẫn vắt từng thứ quần áo của nàng, nào áo lót, quần trong, áo ngắn, váy dài, phơi hết lên chạc cây.
Ánh lửa nhảy múa phản chiếu đường nét sắc lạnh của hắn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, hắn hơi mím môi lại vô tình khiến cho vẻ mặt hắn trông rất nghiêm túc.
Minh Đàn thấy hắn hong quần áo cũng giống như đang xem công văn, hơi buồn cười, lại muốn trêu chọc hắn.
“Phu quân!”
Giang Tự ghé mắt.
Minh Đàn nhắm chuẩn đúng lúc hắt lên người hắn một đống nước.
Nhưng Giang Tự không thèm động đậy, lẳng lặng nhìn đống nước bị hắt ra một cách vô tình kia rơi xuống đất còn kém hắn hẳn nửa trượng, hắn quay mặt đi mỉa mai nhàn nhạt nói: “Nhạt nhẽo.”
Dường như có cơn gió lạnh thổi thấu qua tim.
Minh Đàn: “……”
Có vẻ như Giang Tự không nhận ra lại tiếp tục nói: “Nàng ở trong nước, người ở nơi thấp lại cách xa hẳn một trượng, muốn hắt nước lên người bổn vương mà không thêm nội lực vào thì căn bản không làm được. Đương nhiên, bổn vương không muốn bị nàng hắt vào thì cho dù nàng có thêm nội lực vào cũng phí công.”
“……”
“Chàng mới nhạt nhẽo ý!” Minh Đàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sao lại có người đàn ông nào không hiểu chuyện tình thú như hắn chứ? Nhớ trước đây Lương Tử Tuyên mở miệng ra là khen “Đàn muội muội rạng rỡ như minh châu, dù lụa mỏng che mặt cũng không giấu được hào quang.” Còn tên đàn ông này cũng chỉ biết “Nàng không làm được”, “Nàng nhạt nhẽo”, “Bổn vương lợi hại nhất”.
Minh Đàn thở phì phì quay người đi, đến góc xa nhất bên bờ bên kia ngồi xổm xuống, tạm thời không muốn nhìn cái người gì mà chiến thần điện hạ lợi hại chỉ trên trời mới có, bổn vương bất tử các ngươi chỉ là nô tỳ kia.
Nhưng nước trong suối nước nóng cũng không thuần như nước thường, nước nóng liên tục không nguội, Minh Đàn ngâm một lúc đã thấy nóng, hơi muốn lên bờ.
Giờ nàng mới nhớ ra, nàng không thể trần truồng lên bờ được, quần áo ở hết chỗ người nào đó rồi. Nhưng nàng tức giận đến vậy, giờ chủ động đi nói chuyện chẳng phải không còn mặt mũi nào hay sao?
Trong lúc Minh Đàn ngồi xổm trong góc, vừa điều chỉnh hơi thở vừa rối rắm quyết định nên chủ động nói chuyện với hắn hay không thì phía sau chợt có hơi thở nguy hiểm nào đó áp sát lại.
Không phải là… trong nước có thứ gì đó chứ?
Lông tơ trên lưng nàng dựng đứng, theo bản năng xoay người muốn hét lên sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó nàng đã bất ngờ bị ai đó kéo vào lòng, lời hô hoán nghẹn lại giữa môi răng, biến thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Mãi sau Giang Tự mới buông nàng ra, để nàng thở dốc.
“Sao chàng lại xuống đây?” Minh Đàn vừa thở vừa sợ hỏi.
“Dù sao xiêm y còn phải hong lâu lắm.”
“Vậy chàng cũng ——”
“Đừng nhúc nhích.” Giọng hắn trầm thấp khàn khàn.
Minh Đàn bị hắn ôm lại trong ngực, dán vào da thịt hắn, đương nhiên đã sớm nhận ra cái gì đó.
Da đầu nàng căng ra, thực sự không dám động đậy.
Không biết là vì nước suối quá nóng hay nàng quá căng thẳng, bỗng chốc tim nàng đập nhanh hơn nhiều, thình thịch thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hai tai, mặt, thậm chí là cổ, xương quai xanh đều không khỏi đỏ hồng lên.
Giời ạ, tuy rằng bốn bề vắng lặng, nhưng vùng hoang vu này màn trời chiếu đất, nàng không muốn làm gì ở đây đâu! Có cô nương ngoan nhà nào dám làm việc này ngoài trời chứ!
Nàng cực kỳ nghe lời, sợ tới mức ngoan ngoãn, không dám nhúc nhích.
Nhưng Minh Đàn vẫn quá là ngây thơ, đàn ông đã muốn làm gì đó thì làm gì có chuyện nàng chỉ ngoan ngoãn không động đậy là có thể giải quyết được.
Yên lặng một lát Giang Tự thoáng lùi lại nửa tấc, Minh Đàn yên tâm cho rằng đã tạm thời giải trừ nguy cơ, thở phào một hơi, đồng thời cũng lặng lẽ di chuyển đôi chân nhỏ đã tê cứng.
Nào ngờ sóng nước phía sau thoáng động đậy, sợi dây trong đầu nàng vừa chùng xuống đã căng lên, cử động lòng bàn chân bị tê lại như đang có ngàn vạn con kiến bò lên, nàng không khỏi kêu đau loạng choạng ngã xuống, đúng lúc ngã vào lồng ngực người nào đó.
“Chẳng phải nói nàng đừng nhúc nhích à?”
“Xem ra… Vương phi rất muốn nhào vào lòng làm gì đó.”
Giọng của Giang Tự trầm thấp, từ tốn lưu luyến trên da thịt mịn màng của nàng, giọng điệu hời hợt bâng quơ kiểu như “Bổn vương sẽ cố gắng giúp nàng”.
……?
Không! Thiếp không có thiếp không muốn đừng nói bừa!
Lời cãi của Minh Đàn còn chưa kịp nói ra đã bị người kia ôm vào trong lòng, bịt kín môi lại.
Nước suối tỏa ra từng vòng từng vòng, ánh mắt nàng lên án, giọng nàng nức nở, nhưng tất cả đều bị sương mù lượn lờ trên mặt suối nước nóng che khuất, ánh trăng cũng vì hơi nước nóng bốc lên mà ái muội mông lung. Chim thú đi ăn đêm trong rừng dường như cũng e thẹn, bốn phía chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ yêu kiều, dù đã cố gắng kìm nén rất vất vả nhưng không nhịn được mà thoát ra.
Thế này không chỉ mất mặt thôi đâu, mất cả áo trong luôn rồi.
……
Đêm dài yên tĩnh, tiếng gió bất chợt thổi qua.
Khi sóng nước đã yên, Minh Đàn cũng cực kỳ mệt, sự mệt mỏi tích tụ nhiều ngày nay dường như trào lên trong tối nay.
Trong mơ mơ màng màng, nàng chỉ nhớ người nào đó giúp nàng lau tóc, rồi lại giúp nàng mặc đồ. Váy áo được hong rất ấm áp, áo lót và váy lót không lộ ra ngoài nên tới đây không cần đổi loại khác, vẫn là chất liệu vải nàng quen dùng, mặc trên người vô cùng thoải mái.
Nàng không muốn làm gì hết, ngay cả tay cũng không muốn nâng lên tí nào, mặc xong váy áo bèn ghé vào ngực người nào đó ngủ say như chết.
Mấy ngày sau lên đường, Minh Đàn đều không thoải mái lắm, e thẹn, còn trốn tránh ánh mắt của Giang Tự. Giang Tự cũng không biết nàng đang thẹn thùng cái gì, làm chuyện vợ chồng thôi mà, có phải ít khi làm đâu, ở suối nước nóng thì khác quái gì trong phòng tắm chứ?
Đến khi về tới thành trấn mà xe ngựa đỗ lại khi trước, cả đường gian khổ cuối cùng cũng có thể thư giãn.
Trải qua gian khổ ở Đồng Cảng, khi ngồi xe ngựa về kinh Minh Đàn cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Thật ra đường trở về không có chuyện gì để làm, cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Giang Tự còn muốn đưa nàng đi một đoạn đường thủy, vòng qua nơi giàu có đông đúc mà đi, thỏa mãn nhu cầu muốn mua mười chiếc xe ngựa về kinh của nàng.
Nhưng Minh Đàn lại bỗng nhiên hiểu chuyện hơn hẳn, suốt dọc đường ngoại trừ mua quà cho bạn bè thân thích trong kinh thì cũng không mua quần áo vải vóc gì.
Giang Tự hỏi, nàng bèn nghiêm túc nói về cuộc sống của người dân Đại Hiện, trên đời này còn rất nhiều nơi nghèo khổ hẻo lánh như Đồng Cảng, hiện giờ nàng là hoàng thân quốc thích, phải làm gương tốt, nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm…
Giang Tự muốn nói gì đó, nhưng nàng hiếm khi tâm huyết như vậy, cho dù là tâm huyết nhất thời thì cũng không nên giội một gáo nước lạnh, để kệ nàng đi.
……
Minh Đàn hiểu chuyện như vậy là hiểu chuyện đến tận khi về kinh.
Giữa hè xuôi nam xuống Linh Châu, hiện giờ về kinh, vào đến Thượng Kinh đã là cuối thu, liễu rủ quạnh hiu hai bờ Hiện Giang, lá bạch quả phủ kín ánh vàng rực rỡ một khoảng trời hai bên đường phố, gió thổi qua, cả tòa thành chìm trong biển lá vàng, trông cực kỳ đẹp.
Giang Tự ra ngoài làm việc, khi về kinh tất nhiên phải đi gặp Thành Khang đế, ở ngã rẽ Giang Tự dặn dò người hầu đưa Vương phi về phủ rồi cưỡi ngựa một mình vào cung,
Phủ Định Bắc vương.
Ngựa xe đậu ở ngoài cửa, Minh Đàn xuống xe.
Phúc thúc đặc biệt chờ ở ngoài cửa lớn, bọn hạ nhân đứng thành hai hàng thẳng tắp từ cửa chính vào cửa trong, nhìn không thấy cuối hàng đâu.
“Cung nghênh Vương phi hồi phủ!” Thấy Minh Đàn xuống xe ngựa, mọi người đồng loạt hành lễ, đón người đi vào, tiếng cung nghênh thỉnh an cực kỳ to lớn vang dội.
Lâu rồi Minh Đàn không thấy một trận lớn như vậy, có chút hoài niệm, lại có chút giật mình.
Cũng may rời kinh mấy tháng, nàng vẫn còn nhớ mình là Định Bắc vương phi, nàng sửa thành dáng vẻ Vương phi, trấn định gật đầu, lại cong khóe môi quay ra nhẹ nhàng nói với Phúc thúc: “Ta và Vương gia rời kinh thành mấy tháng, làm phiền Phúc thúc lo liệu chuyện trong phủ, vất vả rồi.”
“Không vất vả không vất vả, đây đều là bổn phận của lão nô.”
Phúc thúc vẫn khiêm tốn như thế, cũng hiền lành cung kính tươi cười như thế.
“Bên ngoài có rộng lớn ra sao cũng đương nhiên không thoải mái bằng ở trong phủ nhà mình, nương nương ra ngoài đi đường mệt nhọc suốt mấy tháng, chắc là cực kỳ mệt rồi. Ngài mau về Khải An Đường nghỉ ngơi đi, Tố Tâm cô nương và Lục Ngạc cô nương mấy ngày trước nhận được tin ngài và Vương gia sắp hồi kinh đã sung sướng lắm rồi, nhiều ngày nay bận đến nỗi chân không chạm đất đó!”
Minh Đàn gật đầu, đi cùng Phúc thúc vào phủ tới Khải An Đường.
Thực ra Phúc thúc vô cùng tận tâm tận lực coi trọng Vương phi nàng, trước kia Giang Tự rời khỏi kinh thành đi làm việc, đi thì đi thôi, đến lúc về cũng không có chuyện mở cửa chính xếp hàng dài cung nghênh đến Khải An Đường phô trương thế này.
Đến Khải An Đường, ngoài viện giăng đèn kết hoa, nha hoàn đón chào nàng ở Khải An Đường người nào cũng đều thay một bộ quần áo mới tươi sáng, ai không biết còn tưởng Vương phủ có chuyện mừng gì.
Ngoài viện đặt một chậu than.
Cách chậu than, Tố Tâm và Lục Ngạc ở bên trong vẻ mặt sung sướng ngoan ngoãn hành lễ nói: “Cung nghênh Vương phi hồi phủ, thỉnh Vương phi nương nương bước cao chân qua chậu than, đuổi xui đón may.”
“……”
Thôi được rồi, hình như Thượng Kinh có tập tục người ở xa về phải bước qua chậu than thật,
Minh Đàn bước qua.
Tố Tâm và Lục Ngạc vội vàng chào đón, rốt cuộc không nhịn được, mỗi người một câu tiểu thư vương phi.
“Sao tiểu thư gầy thế này!”
“Tiểu thư vẫn mặc cái váy này sao, trời ạ, chỗ thêu bên trên đã tuột chỉ hết rồi!”
“Có phải ở bên ngoài tiểu thư phải chịu khổ lắm không?”
Hai người cứ lải nhải không ngừng, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội mở miệng mà đưa thẳng nàng vào trong phòng.
Tố Tâm xưa nay trầm tính bình tĩnh cũng căng thẳng liên tục đánh giá nàng, sự vui vẻ lúc trước cũng đã bay hết, thay bằng vành mắt phiếm hồng và giọng nói nghẹn ngào.
“Nhất định tiểu thư ở ngoài phải chịu khổ, mặt gầy thế này cơ mà, sắc mặt còn tiều tụy như thế!”
Cảm xúc của Lục Ngạc cũng dâng trào, ngẩng đầu nhìn búi tóc của Minh Đàn: “Phải rồi, nếu có nô tỳ ở bên, làm gì có chuyện tiểu thư búi tóc đơn giản như thế, đây căn bản không thể gọi là búi tóc.”
“Mấy ngày trước Vân di nương về đây trước, lại vẫn nói cả đường đi tiểu thư đều ổn, thế này gọi là ổn à, rõ ràng là đi đày mà! Tiểu thư nhà chúng ta đã bao giờ chịu khổ thế này đâu!”
“Sớm biết thế này tiểu thư đừng đưa Vân di nương đi, Vân di nương chỉ biết múa đao múa kiếm, nào hiểu được cách chăm sóc người, nếu đưa nô tỳ đi tất nhiên sẽ không để tiểu thư chịu khổ chịu tội thế này.”
Hai người đã hầu hạ Minh Đàn từ nhỏ, chưa bao giờ rời xa Minh Đàn lâu như vậy, nhìn Minh Đàn từ đầu đến chân, thấy nàng gầy ốm tiều tụy đi nhiều, đương nhiên là vô cùng đau lòng. Nói rồi lại nói, hai người vây quanh Minh Đàn rồi khóc rống lên.
Minh Đàn bị hai người khóc đến váng đầu hoa mắt, mãi sau một lúc lâu nàng mới tranh thủ bất đắc dĩ hô lên: “Ngừng ngừng ngừng, ai không biết còn tưởng rằng người trong phủ Định Bắc vương bị bắt nạt, có mất mặt không? Hai ngươi đang khóc tang sao, ta chỉ là đi xa về chứ không phải chết đi sống lại!”
“Phủi phui phủi phui! Tiểu thư vừa trở về sao lại nói đến cái từ kia! Tiểu thư mau quay sang đây lạy một lạy cáo tội với ông trời đi.” Tố Tâm lo lắng sốt ruột.
“……”
Minh Đàn không có cách nào khác, rốt cuộc cũng không lay chuyển được hai nha đầu này, chắp tay trước ngực ngoan ngoãn quay ra cửa lạy lạy.