Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 3-1: Ta vô lại ta quang vinh (1)

Edit: rinnina

Mai sẽ beta

Sau khi bọn Mạc Tử Hàm ngây người trong Luyện Yêu Hồ nửa tháng, khi đang trong Luyện Yêu Hồ thảo luận phỏng chừng người của Phong gia lúc này đã đi tham gia đại hội gia tộc, Mạc Tử Khanh mới nói cho bọn họ biết thời gian nơi này là trôi qua nhanh hơn bên ngoài. Bọn họ ngây người trong này một tháng, bên ngoài cũng chỉ hơn một hai giờ mà thôi. Điều này khiến mọi người càng kinh ngạc vì sự thần kỳ của nơi này.

Sauk hi Hác Bằng Du đi vào thì rất vui mừng đi ngủ. Ai, từ sau khi có tiểu sư muội, hắn bị thiếu ngủ thiệt nhiều !

"Oanh..."

Lại ngây người gần nửa tháng, khi mọi người ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm, trong phòng luyện khí của Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, khi mọi người đi qua xem, phát hiện noi lúc trước là phòng ở trong chớp mắt biến thành một đống phế tích. Mà Độc Cô Thiên Diệp ở giữa không trung, nhìn phế tích phía dưới, trên mặt có biểu tình nghĩ mà sợ.

"Làm sao vậy?" Tất cả mọi người chạy tới, hỏi.

"Không có việc gì, tẩu hỏa ." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta nghiên cứu ra vật có thể giúp các ngươi tự mình báo thù, chờ ta đi làm nhiều chút. Đô Đô, chuyển toàn bộ này nọ đến phòng luyện đan đi."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì chạy đi phòng luyện đan, Đô Đô ôm một đống lớn gì đó chậm rì rì theo sau, than thở : "Cư nhiên làm mấy thứ nguy hiểm như vậy, đây là muốn lấy mạng già của ta sao !"

Cánh tay bắp chân nhỏ bé lại ôm đồ đạc lỉnh kỉnh chọc cười mọi người.

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp ở trong phòng luyện đan hai ngày, đi ra thì cho bọn Mạc Liên mỗi người một nhẫn không gian.

"Trong này là bom ta luyện chế cho các ngươi, ừ, kêu là bom đi." Nàng lấy ra một cái, viên cầu hơi giống bom ở hiện đại, to bằng nắm tay, chỉ vào dây thừng bên ngoài nói: "Các ngươi chỉ cần rút sợi dây này ra, là có thể giống ta ngày đó làm phòng ở trực tiếp nổ tung, nếu có người, cũng sẽ bị nổ thành thịt vụn!"

"Lợi hại như vậy ?!" Hác Bằng Du nói, "Nếu huynh không cẩn thận đốt thứ này, vậy không phải rất nguy hiểm."

"Muội sẽ che dây này lại, chỉ cần không có gió, hỏa diễm bình thường là đốt không được." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Được rồi, bây giờ, kêu lên bọn ngoại công, chúng ta ra ngoài báo thù."

Bọn Tiểu Cửu đình chỉ huấn luyện cho bọn Mạc Chấn Đình, sau đó mọi người đi tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp cầm nhẫn không gian của mình. Nhìn thấy Tử Tiêu cũng đưa tay muốn cầm, Độc Cô Thiên Diệp khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Ngươi cũng cần cái này sao?"

"Nàng làm ra, thì ta cần." Tử Tiêu nói xong, mang nhẫn Độc Cô Thiên Diệp đưa vào, nói, " Đây có tính là tín vật đính ước nàng cho ta không?"

Độc Cô Thiên Diệp tà ta liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Có thể chứ, dù sao ta tặng ra ngoài rất nhiều, làm tín vật đính ước thật là không tệ. Như vậy ta sẽ có thiệt nhiều tình nhân."

"Hay là thôi đi." Tử Tiêu nói, hắn muốn là duy nhất, sao có thể giống với những người khác.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp mang theo mọi người đi ra ngoài, đi ra vẫn là nhà giam bị Viêm đốt mất song sắt kia, Mạc Chấn Đình và Hữu Vô, huynh đệ Mạc gia nhìn nơi bẩn hề hề này, lại nghĩ lại tới khi bọn họ đi vào khi vết thương đầy người, trong lòng lửa giận không ngừng thiêu đốt. Một đường đi ra ngoài, Độc Cô Thiên Diệp thả tất cả người trong nhà giam ra ngoài, những người này đại bộ phận là vì đắc tội người của Phong gia nên bị nhốt ở trong này .

"Đêm nay chúng ta phải san nơi này thành bình địa, nếu các ngươi muốn báo thù, thì ở lại. Nếu không muốn, thì hãy rời đi nhanh lên." Độc Cô Thiên Diệp nói với những người này, thuận tiện cho bọn họ một ít đan dược.

"Cảm ơn ngươi, xin hỏi tôn tính đại danh, ngày sau nếu có cần chúng ta, chúng ta nhất định tương trợ." Một người thoạt nhìn giống thư sinh văn nhược nói.

"Ta tên là Độc Cô Thiên Diệp. Người bị thương thừa dịp chúng ta đi ra ngoài thì đi nhanh lên, giờ trời cũng sắp sáng, các ca ca, chúng ta đi ra ngoài."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì mang theo mọi người ra ngoài, sau khi xác định mọi người đã đi hết, nàng nói với Mạc Liên: "Giờ tỷ thử xem uy lực của bom đi."

Lúc này trời đã lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, Thanh Loan mang theo người Mạc gia bay giữa không trung, sau khi Giáng Vực giải trừ ẩn hình, mọi người bại lộ trong mắt thị vệ.

“Trên không có người!" Một cái thị vệ nói.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy một quả cầu nhỏ màu đen rơi xuống chỗ bọn họ, còn không thấy rõ đó là cái gì, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, nhà tù không thể phá vỡ đã biến thành một đống phế tích.

"Dọa, đó là cái gì? Lợi hại như vậy!"

Mọi người không rời đi đứng giữa không trung nhìn xuống, thấy Mạc Liên chỉ ném một quả cầu nho nhỏ xuống, đại lao Phong gia đã biến thành như vậy, nếu cái này mà quăng trúng người, người nọ còn không tan nát sao !

Tuy rằng chưa từng nghe qua tên Độc Cô Thiên Diệp, nhưng giờ khắc này, không ít người đều có tâm lý muốn kết bạn.

Động tĩnh của đại lao Phong gia khiến người Phong gia và một ít người vây xem ở xa xa tụ lại rất nhanh. Nhìn trên không Phong gia có một đám người và linh thú bay lượn, đều biết là có người tìm Phong gia trả thù.

"Ai dám làm càn ở Phong gia ta!" Một giọng nói hùng hậu truyền đến, tiếp theo là gia chủ Phong gia và một đám thị vệ xuất hiện giữa không trung. Nhìn Độc Cô Thiên Diệp và bọn Mạc Chấn Đình, cau mày hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại tới Phong gia ta quấy rối?"

"Ta là ai? Ta tên là Độc Cô Thiên Diệp, ngươi không phải bảo để lại lời nhắn cho ta nói bảo ta và các cậu của ta đến đây đón biểu ca biểu tỷ ta về sao? Giờ chúng ta đến đây, ngươi lại hỏi ta là ai, ngươi có biểu hiện của chứng ngu si tuổi già rồi sao ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ha ha ha!" Mọi người ở đây nở nụ cười, đường đường gia chủ Phong gia bị nói thành là người gia ngu ngốc, phỏng chừng cũng chỉ có nàng dám nói như vậy !

Độc Cô Thiên Diệp? Gia chủ Phong gia nhìn nàng, kinh ngạc vì thực lực của nàng.

Hắn phái người xuống điều tra chuyện Phong gia đại lục Huyền Nguyệt bị giết, biết Độc Cô Thiên Diệp có ‘công’ rất lớn, nhưng cũng mới qua hai tháng ngắn ngủn mà thôi, nàng đã đuổi tới.

Còn là thực lực thần vương cao cấp!

Mọi người xem náo nhiệt ở xa xa nghe thấy tên Độc Cô Thiên Diệp, cảm thán nàng quá cuồng vọng, cư nhiên dám ở xúc phạm người có quyền thế như Phong gia!

"Hừ, ban đầu định giữ một mạng cho các ngươi, không nghĩ tới các ngươi làm càn như vậy, vậy chớ trách ta không lưu tình!" Phong gia chủ nói.

"Ngươi phế nguồn huyễn lực của thị vệ Mạc gi a ta, bắt biểu ca biểu tỷ ta, mỗi ngày đánh đòn hiểm với họ, ngươi cảm thấy, bọn ta sẽ bỏ qua ngươi sao? !" Độc Cô Thiên Diệp lớn tiếng nói, nghĩ đến ca ca tỷ tỷ bị thương, nghĩ đến nếu nàng đến muộn một lát, Mạc Liên sẽ không cứu được, sát khí trong mắt nàng ức chế không được phóng ra bên ngoài, nhiều thị vệ Phong gia rụt cổ lui lại.

"Tê, nữ tử này thật cuồng vọng!" Người đứng xa xa nói.

"Bá khí, bá khí!" Có người tán thưởng.

"Tiểu Hỏa, Lam Mân, Thanh Loan, các ngươi mang theo bọn ca ca tỷ tỷ, ân cần thăm hỏi đại trạch Phong gia!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tốt, Mạc Liên tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!" Tiểu Hỏa mang bọn Mạc liên và Mạc cúc, sưu một tiếng bay đi, Thanh Loan và Lam Mân cũng chuyển động.

Mạc Cúc lấy ra một quả bom, loại bỏ phần sáp nến bên ngoài [theo như lời Diệp tỷ là để tránh nó đột nhiên nổ], sau khi đốt lên thì ném xuống dưới.

"Oanh —— "

Một phòng bị nổ thành phế tích, người ở bên trong ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu đã chết rồi !

"Oanh —— "

"Oanh —— "

Tiếng nổ mạnh không ngừng truyền tới, Tiểu Hỏa, Thanh Loan và Lam Mân mang bọn Mạc liên bay loạn trên không Phong gia, nhìn trúng chỗ nào, bom lập tức ném xuống chỗ đó. Bởi vì trời còn chưa sáng, rất nhiều người còn chưa rời giường, đang ngủ thì đi tây thiên gặp phật tổ luôn.

Có mấy thị vệ muốn đi lên bắt bọn họ, tuy bọn Mạc Liên không thể sử dụng huyễn lực, nhưng bọn Tiểu Hỏa đều là siêu thần thú cao cấp, người bình thường không phải bị Tiểu Hỏa đốt thành bụi, thì là bị Lam Mân cắt thành mảnh nhỏ, người chung quanh nhìn thấy đại khoái nhân tâm!

Một người đi ra từ truyền tống trận Công hội Linh sư thành Ngô Lai, sau khi đi ra thì hỏi địa chỉ Phong gia rồi đi thẳng đến đó. Rất xa, hắn đã nhìn đến cảnh tượng Phong gia ánh lửa tận trời.

"Di? Ai còn sớm hơn ta một bước? Ta đây trước hết ở đây xem xét tình huống." Mạc Thu Phong vuốt cằm nói, bắt đầu gia nhập nhóm người xem náo nhiệt một bên, thuận tiện nghe bọn họ nghị luận.

Phong gia chủ nhìn phòng ở của mình toàn bộ biến thành một mảnh phế tích rất nhanh, người trốn khỏi rất ít, đều chôn thân dưới phế tích. Tức giận mức hắn thiếu chút nữa không thở nổi.

"Thượng!" Phong gia chủ phát lệnh, toàn bộ thị vệ còn sống công kích về phía bọn Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngoại công, ta bám trụ tốc độ bọn họ, mọi người đi lên tốc chiến tốc thắng. Phỏng chừng không lâu nữa cứu binh của bọn họ sẽ tới." Độc Cô Thiên Diệ nói với Mạc Chấn Đình, sau đó gọi bọn Tiểu Hỏa.

"Được." Mạc Chấn Đình nói, mang theo huynh đệ Mạc gia và Hữu Vô đi lên nghênh chiến. Giờ bọn họ đều đã sắp đột phá thần vương, tuy còn hơi chênh lệch thị vệ Phong gia, nhưng có tiếng đàn của Độc Cô Thiên Diệp trợ trận, vẫn có thể đánh tan quân địch.

Tử Tiêu và Hác Bằng Du hợp lực chống lại gia chủ Phong gia, không cần biết hai đánh một có cái gì không tốt, hai người hợp lực công kích hắn.

Những người bị Phong gia giam giữ không rời đi cũng động thủ. Bị giam giữ ở đây, nào có ai không bị dùng hình, cừu hận với Phong gia khiến bọn họ xuống tay tàn nhẫn quyết đoán.

Tiểu Hỏa bay về bên người Độc Cô Thiên Diệp, sau khi Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống, lấy Mị ra, nhanh chóng đàn một khúc, tiếng đàn dễ nghe vang lên, khiến những người khác đều sửng sốt nhìn xem. Chiến đấu mà cũng cần đánh đàn trợ hứng ?

Nhưng mọi người liền phát hiện manh mối rất nhanh, hành động của người Phong gia trở nên chậm chạm, mấy người thực lực thấp thậm chí rất khó giơ tay của mình lên, trơ mắt nhìn đầu mình bị hình ta người cắt xuống như dưa hấu, khi đầu rơi xuống còn thật không ngờ mình đã chết như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất