Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 3-2: Ta vô lại ta quang vinh (2)

Mạc Thu Phong nhìn cảnh này, vỗ chân cười to, hô to sảng khoái ! Hắn rất muốn đi lên song vai với bọn họ, nhưng hắn cũng biết nếu mình đi lên sẽ mang đến vấn đề cho Mạc gia, chỉ có thể đứng một bên phất cờ hò reo.

Những người bị Phong gia giam giữ lần đầu tiên giết người đơn giản như vậy, đối phương giống như đứng ở nơi đó chờ người đến giết vậy.

"Ha ha, lần đầu tiên lão tử giết người sảng khoái như vậy, ha ha!" Nam tử giống thư sinh từng nói chuyện lúc trước một đao chém đầu một người, cười lớn nói, dáng vẻ kia căn bản không giống với bề ngoài của hắn.

Độc Cô Thiên Diệp vừa vặn thấy một màn này, nhất thời cảm giác mồ hôi một giọt một giọt chảy xuống.

Đám thị vệ này bị giải quyết rất nhanh, gia tộc Phong gia chỉ dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại.

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Mị, nói với những người đó: "Viện quân của Phong gia sắp tới , mọi người mau rời đi thôi."

"Hảo, đa tạ tiểu thư để cho chúng ta xả giận. Sau này còn gặp lại!" Những người đó nói xong, xoay người bay đi bốn phương tám hướng.

"Thế nào, chơi đùa có cao hứng không?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu và Hác Bằng Du đang đối chiến với Phong gia chủ, hỏi Mạc Cúc Mạc Liên bên người.

"Ha ha, thật sự chơi rất vui!" Mạc Cúc hưng phấn mà nói, "Ta còn chưa từng chơi đùa chuyện kích thích như vậy."

"Hết giận chưa ?"

"Hết giận, trong lòng ta cuối cùng cũng thoải mái một chút." Mạc Tử Hàm ngồi trên người Thanh Loan bay tới nói, "Chờ chúng ta có thực lực, ta muốn làm cho cả Phong gia trả lại cho chúng ta !"

Độc Cô Thiên Diệp nói: "Sẽ, chúng ta sẽ khiến người Phong gia hối hận vì đã làm ra việc này !"

"Viện quân Phong gia đến kìa!" Đột nhiên, Mạc Thu Phong xa xa hô to một tiếng với bọn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy từ phía Công hội Linh sư có không ít người đang tới.

"Tử Tiêu, sư huynh, chúng ta đi!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, bảo mọi người ngồi lên người Lam Mân, sau khi hai người Tử Tiêu và Hác Bằng Du đồng thời dùng một đạo linh lực đánh qua, cũng phi thân lên người Lam Mân.

Người tới đông đủ, Lam Mân giương cánh, sưu một tiếng bay đi. Tốc độ kia làm Mạc Thu Phong đang quan sát sửng sốt sửng sốt , hắn còn tính đi xem là ai cứu người Mạc gia đó!

"Thật là, sớm biết thế ta sẽ đến sớm một chút!" Mạc Thu Phong tiếc hận nói, nhìn thấy người Phong gia đánh với người ta đến một mất một còn, thừa dịp đối phương không phát hiện hắn lắc mình rời khỏi.

Lần này đến trợ giúp là phân gia cách thành Ngô Lai gần nhất, vừa vặn hai thiếu gia của bổn gia là Phong An và Phong Bình cũng ở đó, nhận được lời cầu cứu, biết có người muốn tiêu diệt Phong gia thành Ngô Lai, nhanh chóng dẫn người chạy tới.

Mọi người xem náo nhiệt tản ra, đương nhiên, đó là người trên đường cái mà thôi. Trong quán trà thỉnh thoảng lại có người chạy ra bên ngoài xem, người trong điếm bố y giả bộ xem hàng, ánh mắt lại phiêu ra bên ngoài, người nghỉ ngơi trong khách sạn nhìn ra cửa sổ, trái tim phỏng chừng đều đặt tại phế tích Phong gia.

Khi Phong An và Phong Bình mang theo người tới, Lam Mân đã mang bọn Độc Cô Thiên Diệp chạy đi không thấy tung tích. Nhìn đống phế tích trước mắt, nhất là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, chỉ có gia chủ Phong gia còn một hơi thở, tức giận đến mức bọn họ một cước đá lên một thi thể, thi thể kia bị đá lăn vài vòng, đầu bị chém đứt lại chảy ra không ít máu loãng, người nhìn thấy ghê tởm một trận.

"Ai lớn gan như thế, dám xúc phạm Phong gia ta? !" Phong An gào thét.

Phong gia chủ dùng đan dược, người cũng hơi hồi phục, Phong Bình đến gần, nắm cổ áo hắn, hỏi: " Những tiện nhân của Mạc gia đâu ?"

"Khụ khụ, bị, bị cứu đi !" Phong gia chủ nói.

"Ai? Có phải người Mạc gia không?" Phong An tiến lại gần hỏi, nếu là người Mạc gia, vậy người phân gia Phong gia bị giết cũng coi như có giá trị .

"Không phải, là người Mạc gia ở đại lục Huyền Nguyệt tìm tới." Phong gia chủ nói.

Phong Bình vừa nghe, một tay ném Phong gia chủ xuống đất, miệng mắng: "Đồ vô dụng."

Phong An nhìn phế tích Phong gia, nói: "Để vài người lại nơi này dọn đẹp, hai người mang hắn theo, chúng ta về thành Mặc Nhã."

"Vâng, thiếu gia."

Hai người Phong An và Phong Bình đi đầu, bọn họ phải đi về báo cáo với gia chủ tình huống ở nơi này, suy tính nên lợi dụng thế nào.

Bên này, Lam Mân mang mọi người bay khỏi thành Ngô Lai rất nhanh, bọn Mạc Tử Hàm còn bàn luận về chuyện đại khoái nhân tâm vừa rồi, nói về uy lực của bom, bọn họ đều hưng phấn không thôi.

"Thiên Diệp, phát minh này của muội thật sự quá tuyệt vời!" Mạc Tử Dự nói, "Sau này nếu ai còn dám chọc chúng ta, trực tiếp ném một quả bom qua, cái gì cũng giải quyết xong."

Mạc Chấn Đình trừng mắt nhìn Mạc Tử Dự, khiển trách: "Suốt ngày dựa vào ngoại vật, tự mình tu luyện cho có bản lĩnh mới là chính đạo!"

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Mạc Chấn Đình, nói: "Gia gia, con chỉ nói mà thôi. Con cũng không thật sự có cái này sẽ không tu luyện !"

"Hừ, từ nhỏ đến lớn chỉ có con tâm tư nhiều nhất, con còn không biết xấu hổ nói không có!" Mạc Chấn Đình nói, "Từ hôm nay trở đi, các con đều về Luyện Yêu Hồ bế quan cho ta, không đến Thần cấp không cho phép ra ngoài!"

Mạc Tử Khanh một bên nở nụ cười, những lời này rất là quen! Lúc trước Độc Cô Thiên Diệp cũng nói với bọn họ như vậy.

"Ngoại công nói rất có đạo lý, giờ cấp bậc của mọi người còn chưa thể tu luyện linh khí, chờ mọi người đến huyễn tôn cao nhất, ta cho mọi người tiến hành linh hóa, linh hóa xong mới có thể hấp thu linh khí." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Chúng ta biết rồi. Thị vệ phân gia Phong gia thấp nhất đều là thần vương sơ cấp, cho dù chúng ta đến thần cấp, cũng chỉ là con kiến. Lại càng không nói, hôm nay chúng ta diệt phân gia Phong gia, bổn gia của chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Mạc Liên nói.

Nghĩ đến sau này sẽ phải đối mặt với sự trả thù của bổn gia Phong gia, trên mặt mọi người đều ngưng trọng lại. Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ của bọn họ, cười nói: "Sợ cái gì, chuyện sau này thì sau này nói, cho dù thật sự chống lại Phong gia thì thế nào, mọi người đã quên bộ tộc hắc ám sao? Thực lực của bọn họ còn lợi hại hơn tưởng tượng của mọi người. Cho nên, giờ cái gì mọi người cũng đừng nghỉ, bế quan tu luyện cho tốt đi. Ngoại công cũng tiếp tục huấn luyện, có chuyện gì con sẽ gọi mọi người."

"Được." Mạc Chấn Đình nói.

Độc Cô Thiên Diệp thấy Mạc Hương hâm mộ nhìn Lam Mân, nói: "Tam tỷ, khi ta rảnh cũng tìm mấy con linh thú cho mọi người."

"Thật hả?" Mạc Hương hưng phấn nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Mọi người về Luyện Yêu Hồ bế quan, ta phải đi tìm linh thú cho mọi người. Giờ đã cứu mọi người ra, chuyện còn lại là tìm mẫu thân. Lần trước khi ở vực huyễn hải đã biết mẫu thân bị người thần điện bắt lên đây, mà linh vị kia nói giờ nàng không giết mẫu thân được, cho nên mẫu thân sẽ không ở trong thần điện. Ta có cảm giác, phụ thân hẳn là cũng ở đây. Nhưng chưa nghe nói qua có họ Độc Cô , cho nên giờ cũng chưa thể làm gì, đi tìm linh thú lợi hại cho mọi người trước. Sư huynh, huynh có biết làm sao có linh thú lợi hại một chút không ?"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, lúc này mọi người mới phát hiện vị thần ngủ này không biết khi nào thì đã ngủ mất rồi. Nghĩ đến việc Hác Bằng Du từng ngủ đến thiên hôn địa ám, Độc Cô Thiên Diệp không đánh thức hắn, mọi người tiếp tục trò chuyện, hưởng thụ thời gian ở cùng một chỗ.

Hác Bằng Du vừa ngủ, ngủ thẳng từ sáng hôm nay sáng hôm sau, chờ khi hắn tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy ánh sáng mặt trời vừa hé chiếu lên người Độc Cô Thiên Diệp, chiếu rọi ra tinh thần phấn chấn và hy vọng.

Tử Tiêu thấy Hác Bằng Du tỉnh, dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng nói chuyện. Lúc này Hác Bằng Du mới phát hiện, những người khác đều đã không thấy, Lam Mân dừng trên một ngọn núi, mà Độc Cô Thiên Diệp lại tiến nhập cảnh giới.

Lần này Độc Cô Thiên Diệp không vào trong lĩnh vực của nàng, mà là nơi lần đầu tiên xuất hiện, chỗ có núi có sông kia. Nàng đi đến bên bờ sông, nhẹ nhàng lướt tay trên mặt nước, đột nhiên phát hiện, trong nước có những sinh vật phù du nhỏ xíu.

"Có sinh mệnh !" Độc Cô Thiên Diệp vui vẻ nghĩ.

Tuy rằng nàng không biết chỗ này là chỗ nào, nhưng là nhìn không khí trầm lặng nơi này, phi thường không thích. Trực giác nói cho nàng biết nơi này đáng lẽ phải có sinh cơ bừng bừng mới đúng. Nàng muốn thay đổi nó, nhưng không biết nên làm thế nào.

Nàng dùng linh lực ngưng tụ thành một cái xẻng, đào mặt đất lên xem, phát hiện phía dưới đều là đá tảng, căn bản không có đất, muốn trồng hoa loại cỏ nào, căn bản là không có khả năng.

Nếu không thể gieo trồng, nàng đi đến bên bờ sông, nhìn trong nước ngẫu nhiên có sinh vật phù du trôi qua, nghĩ xem chúng nó đến thế nào, rõ ràng lần trước nàng đến thì không có tụi nó mà.

Chẳng lẽ nơi này cũng là lĩnh vực của mình? Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nghĩ. Nhưng lĩnh vực hỏa thuộc tính của nàng đã thành hình, cũng không phải như thế, nàng cảm thấy nơi này càng giống một thế giới, mà không phải lĩnh vực. Nhưng nơi này cũng chỉ có mình nàng vào được, chắc chắn có liên quan đến nàng.

"Chẳng lẽ có liên quan tới thực lực của ta sao? Không biết lần sau tới nơi này, nơi này có thể xuất hiện mặt trời và mặt trăng không." Độc Cô Thiên Diệp nói. "Lại đi nơi khác xem khác có phát hiện gì không."

Muốn đi thì đi, nàng cảm thấy mình sắp đi khắp nơi này, trừ phù du trong sông nhỏ, nàng cái gì cũng không phát hiện. Đột nhiên, nàng cảm thấy có một lực sức kéo mình ra từ nơi đó.

Độc Cô Thiên Diệp trợn mắt, nhìn thấy Tử Tiêu ở trước mặt mình.

"Nàng tỉnh rồi." Tử Tiêu nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại, nói, "Cảm thấy thế nào?"

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ đến ngọn núi trụi lủi kia, lạnh lẽo cái gì cũng không có, lắc lắc đầu, hỏi: "Đã bao lâu."

"Ba ngày." Tử Tiêu trả lời.

Ba ngày ? Nàng chỉ ngây người bên trong một lát, cư nhiên đã qua ba ngày.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Hác Bằng Du còn ngủ trên lưng Lam Mân, khóe mắt co rúm, hỏi: "Hắn sẽ không vẫn ngủ đến bây giờ chứ ?"

"Không có."

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ hắn cũng không thể ngủ như vậy, còn chưa nói gì, Tử Tiêu tiếp tục nói: "Lúc giữa có tỉnh 10 phút, nhìn thấy nàng đang lĩnh ngộ, lại ngủ."

"Dọa? !" Lần này Độc Cô Thiên Diệp thật sự rút gân rồi, một phen nắm mũi Hác Bằng Du, nói: "Thần ngủ này, không gọi thì huynh không tỉnh hả."

Hác Bằng Du thở không được, mới sâu kín tỉnh lại.

"Tiểu sư muội, muội làm gì vậy." Hác Bằng Du mất hứng hỏi, tức giận khi rời giường sắp phát tác, nhưng nhìn thấy là Độc Cô Thiên Diệp, nhịn !

"Kàm sao có linh thú lợi hại trên đại lục Vũ Linh?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Đầu óc Hác Bằng Du tỉnh lại, nói: "Nơi nơi đều cómà, nhưng huynh không biết."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, thật muốn tát hắn một cái!

Nhìn thấy biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du ho khan vài cái, nói: "Chúng ta đi hỏi người nơi này một chút là được rồi."

"Chỉ có thể như vậy." Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất