Tiểu Phù đường quả thực rất “nhỏ”.
Vừa bước vào cửa tiệm, hắn trông thấy những kệ gỗ san sát nhau, từ trên đó, có đủ loại ánh sáng linh động đua nhau toả ra, ngoài ra thì không còn chỗ trống nào khác.
Bên dưới sự bảo vệ của ánh sáng linh động trên kệ gỗ là những lá bùa chú với màu sắc và đường nét khác nhau.
Chính giữa là một quầy hàng, chỉ có một tiểu nhị ngồi sau quầy, thấy Phương Tinh đi vào cũng chẳng thèm để ý.
“Phong cách phục vụ của tu tiên giới này thật sự cần phải cải thiện... Xem ra, Thanh Đan phường chỉ là trường hợp đặc biệt thôi sao?”
Phương Tinh thầm oán thán trong lòng, trực tiếp lên tiếng:
- Trắc linh phù... không biết có giá thế nào?
- Một linh thạch hạ phẩm một lá.
Tiểu nhị áo xanh vẫn cúi gằm mặt, đáp.
- Sao lại đắt thế? Quầy hàng bên ngoài chỉ bán có tám linh sa... Mặc cả một chút chắc chắn sáu bảy linh sa họ cũng bán.
Phương Tinh theo bản năng phản bác một câu.
- Hừ hừ... Mỗi lá bùa ở Tiểu Phù đường bọn ta đều là cực phẩm do đại sư tự tay vẽ, sao có thể so sánh với những thứ hàng kém chất lượng bên ngoài kia được?
Tiểu nhị bỗng chốc hăng hái hẳn lên, khoa tay múa chân lấy ra một lá bùa:
- Ngươi xem, giấy vẽ bùa này, mực vẽ bùa này... Không có thứ nào không phải là cực phẩm, những thứ bên ngoài kia sao có thể sánh bằng? Sao có thể mang ra so sánh? Ví dụ như trắc linh phù này, nếu mua phải hàng kém chất lượng, kết quả kiểm tra sai lệch, ngươi có thể sẽ làm lỡ dở cả đời của một thiếu niên thiên tài đấy... Chưa kể đến những loại bùa công kích hay phòng ngự khác, nếu xảy ra sai sót vào thời khắc quan trọng thì sẽ mất mạng đấy! Giấy vẽ bùa ở những quầy hàng bên ngoài kia, không biết là do tên dã tu nào vẽ ra, ngươi dám tin tưởng sao?
Tuy rằng thái độ không tốt, nhưng Phương Tinh cảm thấy đối phương nói cũng có lý, đành ngoan ngoãn móc linh thạch ra, mua một lá “trắc linh phù”.
Đến đây, số linh thạch kiếm được từ việc bán “chu long thảo” của hắn đã hết sạch, một đồng cũng không mang về được, đều bị bỏ lại ở phường thị này rồi.
“Haiz, đúng là đến phường thị kiếm tiền, ở phường thị tiêu tiền, một đồng cũng không mang về nhà!”
Bước ra khỏi Tiểu Phù đường, Phương Tinh thở dài một hơi.
Cũng may, hôm nay đã thu hoạch được kha khá thông tin, hắn không lưu luyến nữa, sải bước rời khỏi phường thị.
Sau khi ra khỏi khu nhà lụp xụp, một con chim hoàng oanh lập tức bay ra khỏi chiếc sọt sau lưng hắn, theo dõi mọi thứ xung quanh.
Ban đầu, Phương Tinh chỉ là phòng ngừa vạn nhất.
Nhưng không lâu sau, hắn đã không cười nổi nữa.
Trong hình ảnh giám sát, một bóng người lén lút xuất hiện rõ ràng, đang bám theo sau hắn!
Nhìn dáng người gù lưng, bên hông đeo một chiếc tẩu thuốc kia, đó vậy mà lại chính là ông lão bán hàng rong nọ!
“Chỉ có hai linh thạch hạ phẩm thôi mà!”
“Lòng tin giữa người với người đâu rồi?”
Phương Tinh oán thán một câu, đột nhiên tăng tốc.
Dựa vào sự giám sát trên không, việc cắt đuôi đối phương không khó.
Tuy rằng đối phương chỉ là một võ giả bình thường, lại còn già yếu, nhưng chưa chắc lão sẽ không có một hai lá bài tẩy, hay hơn nữa là bùa chú gì đó!
“Chuyện này, để sau này tính sổ với lão vậy...”
Phương Tinh tăng tốc chạy, rẽ ngoặt vài lần, lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Một lúc sau, ông lão bán hàng rong kia đến chỗ hắn vừa đứng, nhìn dấu chân đã biến mất trên mặt đất, lộ vẻ tiếc nuối ra mặt...
...
Căn cứ tạm thời.
Lúc này, khu trại này đã được cải tạo, các công trình trên mặt đất đều biến mất, chỉ còn lại một bãi cỏ.
Phương Tinh đi đến một chỗ, vén thảm cỏ lên, một lối vào liền lộ ra.
Đi dọc theo lối vào xuống dưới là một hang động, bên trong hang động được đào một lỗ thông gió, còn có một chiếc máy tính thông minh đang hoạt động, chín chiếc màn hình đang liên tục hiển thị hình ảnh giám sát xung quanh.
Hắn xem nhật ký hệ thống, ngoài mấy con thú hoang đến uống nước thì không phát hiện ra điều gì bất thường, không khỏi gật đầu hài lòng.
Âm thầm nhớ lại những gì đã thấy hôm nay, Phương Tinh mở một tập tài liệu ra, bắt đầu ghi chép giá cả, địa hình phường thị, và một số cảm nhận...
Cuối cùng, hắn còn đặc biệt đánh dấu khuôn mặt của ông lão bán hàng rong kia.
Mối thù này, hắn ghi nhớ trong lòng!
“Có được một lá ‘trắc linh phù’, một lọ ‘khí huyết đan’, mình có thể yên tâm tu luyện một thời gian rồi, đột phá lên đệ nhị cảnh chắc là không thành vấn đề, hè hè...”
Phương Tinh đặt lọ đan dược xuống, nhìn tấm “trắc linh phù” trên tay.
Giấy vẽ bùa có màu vàng nhạt, phù văn được vẽ trên đó dường như ẩn chứa linh quang, lại có mùi mực nhàn nhạt.
“Bùa chú của giới tu tiên, bùa cấp thấp chỉ cần xé ra là có hiệu quả, có loại ngay cả người thường cũng có thể sử dụng...”
“Nhưng bùa chú cấp cao hơn một chút, ví dụ như ‘kim chung tráo phù’ nhất giai trung phẩm... Ngoài tu sĩ ra thì chỉ có võ giả Tiên Thiên mới có thể miễn cưỡng sử dụng được, phải dùng chân khí Tiên Thiên để kích hoạt...”
“Những loại bùa chú cấp cao hơn nữa, ngoài một số loại đặc biệt, cố ý hạ thấp yêu cầu sử dụng ra, thì phần lớn đều cần phải dùng pháp lực của tu sĩ để kích hoạt, người không phải tu sĩ không thể sử dụng được.”
Những kiến thức phổ thông về việc sử dụng bùa chú này, đều là do Phương Tinh không cần mặt mũi, bám riết lấy tên tiểu nhị áo xanh kia để hỏi, xem như “dịch vụ hậu mãi”!