Chương 109: Có Chút Thành Tựu
Lý Hạo tụ lực vào cánh tay, bắp thịt trên cánh tay khẽ nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng lay động, tiếng bốp bốp không dứt vang lên!
Đây là gân cốt đang đồng loạt vang vọng.
So với vừa mới tiến vào Trảm Thập hai ngày trước, Lý Hạo hiện tại đã tự tin hơn về kinh nghiệm nắm giữ lực đạo, dưới trạng thái rung lên của cánh tay, hắn đưa tay quét ngang một cái liền trực tiếp hất Hắc Báo bên cạnh văng xa 5 - 6 mét, đập vào vách tường.
Bên trong cặp mắt chó của Hắc Báo lộ ra vẻ oan ức.
Đương nhiên là nó không bị thương, con chó này đã hấp thu không ít năng lượng thần bí, cho nên thân thể của nó mạnh hơn người thường rất nhiều, thậm chí còn không yếu hơn bất kỳ võ sư Trảm Thập nào.
Chỉ là tuy có thân thể cường tráng, bất quá nó lại không mấy am hiểu việc vận dụng sức lực.
Lý Hạo không quan tâm, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác bộc phát kình lực, rất nhanh lại vỗ một chưởng lên bàn trà.
Bàn trà này được làm từ đá hoa cương, mặt bàn là đá cẩm thạch được cha hắn ngày trước tự khiêng về từ trên núi, nhưng nhiều năm trôi qua cũng đã sớm nứt ra vài cái khe.
Lý Hạo nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vỗ lên, bàn trà dày nặng trước mặt vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng rất nhanh, kình lực thứ nhất truyền xuống, Lý Hạo còn chưa kết thúc, cánh tay lại lần nữa nhúc nhích, cỗ kình lực thứ hai theo đến, lòng bàn tay điểm nhẹ lên mặt bàn, lần này bàn trà đột nhiên chấn động!
Đương đương đương!
Bàn trà rung lên, thoáng có cảm giác muốn nứt ra.
Lý Hạo vẫn đang điều chỉnh hô hấp, cỗ kình lực thứ ba truyền đến từ những bộ phận khác trên cơ thể, bắp thịt tay phải lại run lên, không ngừng lồi lõm lên xuống, trông hơi đáng sợ.
Cỗ kình lực này lại có cảm giác không xuống được.
Một mực lưu động trên cánh tay phải khiến cơ bắp của Lý Hạo đau nhức.
Lý Hạo nhất quyết đẩy kình lực xuống!
Đây là điệp kình!
Đương nhiên, hiện tại vẫn quá chậm, Cửu Đoán Kình kỳ thực không thể chậm như vậy, một tát giáng xuống, đợi hồi lâu cỗ thứ hai mới tới, lại mất thêm nửa ngày cỗ thứ ba cần còn kẹt trên tay… nếu gặp phải đối thủ lợi hại thì tam điệp mạnh mẽ của ngươi còn chưa xuất ra hẳn là đã bị người ta đánh chết rồi.
Lý Hạo lần đầu sử dụng, không thuần thục cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Dưới sự kiên định của Lý Hạo, cỗ kình lực thứ ba cuối cùng cũng di chuyển xuống.
Đùng một cái, một vết nứt nhỏ nổ ra trên bàn trà.
Lý Hạo hết sức vui mừng.
Tuy rằng quá trình rất khó khăn nhưng cũng đồng nghĩa là hắn có thể học được, đương nhiên hắn bây giờ còn lâu mới có sức mạnh tam điệp gì đó, nhất điệp còn chưa thành chứ đừng nói tam điệp!
Tam điệp chân chính là ba cỗ kình lực liên tiếp xuất hiện, cỗ này tiếp nối cỗ kia, trung gian cơ hồ không lộ ra khoảng cách, đó mới tính là điệp kình thật sự.
"Trên sách có viết, môn này bắt đầu là khó nhất bởi vì rất dễ tổn thương bản thân, cơ bắp trên cánh tay phải của mình ban nãy cũng bị tổn thương rồi..."
Nhưng... ta quan tâm sao?
Lý Hạo đột nhiên nở nụ cười.
Năng lượng Tinh Không Kiếm!
Thứ đồ chơi đó chính là.. đệ nhất dưỡng sinh.
Xung kích của năng lượng thần bí kịch liệt như vậy mà nó còn có thể trung hòa, huống hồ gì là nội kình, xung kích của nội kình lực, đặc biệt là ảnh hưởng đến bản thân còn kém xa so với năng lượng thần bí.
Tinh Không Kiếm chắc chắn có thể tu bổ vết thương nhỏ này.
Người khác luyện Cửu Đoán Kình, vừa mới bắt đầu thì mỗi ngày đều chỉ luyện một hai lần, nhưng Lý Hạo thì khác, cho dù hắn có luyện bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng sao. Chỉ cần hắn chuyển sang Ngũ cầm thổ nạp thuật, hấp thu tinh quang năng để chữa trị cánh tay phải của mình là được. Trong nháy mắt, cơ bắp vừa bị tổn thương đã đồng loạt được chữa lành.
Không đau chút nào!
"Đúng là đồ tốt!"
Lý Hạo càng lúc lại càng cảm nhận được sự lợi hại của tinh quang năng, quả nhiên là thần vật!
Nhờ nó mà hắn tu luyện Cửu Đoán Kình không cần bất kỳ loại thuốc phụ trợ nào. Phải biết rằng người nhà họ Lưu khi tu luyện bộ môn này phải phân phối một lượng tài sản cố định để chi cho khoản thuốc đặc biệt uẩn dưỡng thân thể, phòng ngừa tổn thương đến gốc rễ trong quá trình luyện tập.
Năng lượng tinh quang của Lý Hạo mạnh hơn chỗ thuốc đặc biệt kia gấp nhiều lần.
"Chơi vui!"
Đúng, Lý Hạo thật sự thấy chơi vui.
Hứng thú mới là căn bản tu luyện, nếu thật tu luyện mà không có hứng thú thì việc luyện võ này cũng khó có hiệu quả.
Lý Hạo xem Cửu Đoán Kình là trò chơi, hắn thấy hứng thú với nó.
Hắn đánh ra một quyền, kình lực bắt đầu chồng chất.
Lúc đầu, đạo kình lực thứ hai xuất hiện cách ít nhất ba giây... Trong thực chiến thì ba giây cũng đủ làm đồ ăn lạnh rồi.
Nhưng dần dần, khi cánh tay thích ứng với nguồn sức mạnh ấy, đạo kình lực thứ hai xuất hiện ngày càng nhanh.
Hai giây, một giây...
Tuy nhiên sau đến một giây đồng hồ, Lý Hạo khó có thể tiến bộ thêm nữa, khoảng thời gian vẫn còn dài, một giây cũng đủ để những võ sư như bọn họ đổi được vài chiêu, đối thủ không ngu ngốc đến mức bị ngươi đánh một quyền xong lại tình nguyện đứng yên 1 giây đồng hồ không chuyển động để chờ ngươi tiếp tục đến đánh lần nữa được.
Đang đang đang!
Đêm nay Lý Hạo ngừng luyện các bí thuật khác, chỉ chuyên tâm tu Cửu Đoán Kình.
Đây có lẽ là cách dễ nhất để hắn tiến bộ vào lúc này và cũng là cách đơn giản nhất.
Phối hợp với tinh quang năng, hắn không sợ bị thương.
Không có gì kiêng dè!
Lần lượt ra chiêu, kình lực lần lượt chồng chất, số lần luyện tập trong một đêm có thể vượt quá số lần mà những người khác luyện trong một năm, thậm chí là năm năm.
Nếu Lưu Long nhìn thấy hắn luyện tập theo cách này, có lẽ ông ta sẽ trợn trắng mắt.
Đối với những người bình thường, chắc chắn hai tay đã nổ tung từ lâu.
Lý Hạo thì hay rồi, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì không nói, dưới sự hỗ trợ uẩn dưỡng của tinh quang năng, bắp thịt ở hai tay hắn rõ ràng cũng đã trở nên cường tráng hơn, thoạt nhìn đã thấy tràn ngập sức mạnh.