Chương 110: Hai Lần Điệp Kình
Lý Hạo làm không biết mệt.
Lần lượt ra quyền, xuất chưởng, hắn phát hiện ra một bí mật... mà cũng không hẳn là bí mật, chỉ là càng phát huy Cửu Đoán Kình thì hắn càng nhận thấy sức mạnh cánh tay đã trở nên mạnh hơn.
Võ sư bình thường không thể làm được như hắn, ai làm như vậy cả một ngày thì không chết cũng phế.
Cả đêm nay, Lý Hạo thậm chí không thèm ngủ.
Đến tận rạng sáng, Lý Hạo vẫn còn sung sức đấm liên tiếp hai phát vào không khí!
Gần như không có khoảng cách, hai phát như đã hòa làm một.
Lý Hạo giật mình... thành công rồi sao?
Hắn không thể tin được, ngay sau đó, hắn lại đấm một quyền vào bàn trà… Suốt đêm qua hắn đã đánh ra rất nhiều lỗ trên đó.
Đùng một tiếng!
Lần này, bàn trà trực tiếp nứt toác, vỡ vụn rơi xuống sàn nhà.
Dưới lầu, bác gái bị giật mình tỉnh dậy, giận dữ rống lên: "Lý Hạo, ngươi làm cái gì đó?"
Mới sáng sớm lại làm trò gì đây?
Lý Hạo thực sự đã rất cẩn thận rồi!
Hắn đã cố ý lót một tầng thảm dày phía dưới bàn trà, nhưng một quyền vừa rồi đã trực tiếp đánh nứt bàn đá, cho nên tấm thảm bên dưới cũng vô dụng.
Lý Hạo có chút bất lực, không gian quá nhỏ, không có chỗ luyện công, chỉ cần hơi chút động tĩnh thì bác gái đã ‘hổ khiếu sơn lâm’ với ngươi. Phải thừa nhận, kỹ năng hổ khiếu sơn lâm của hắn có thể tăng lên không ít cũng là nhờ học hỏi từ vị hàng xóm thân mến kia.
Có thể hắn chưa từng gặp qua một con mãnh hổ hoang dã chân chính, nhưng công phu sư tử hống của bác gái lầu dưới thì Lý Hạo đã trải nghiệm vô số lần.
Mỗi khi có việc cãi vã ở chung cư, sức chiến đấu của bác gái đều cực cao, mấy vị phu nhân khác trong tòa nhà thường không bao giờ đánh bại được vị dưới lầu này.
Lý Hạo tự an ủi mình, sau đó nhanh chóng hô to: "Tủ lạnh ngã!"
"Tủ lạnh nhà ngươi sao ngày nào cũng ngã thế?"
Bác gái lại rống lên, ngã hết lần này đến lần khác, tủ lạnh nhà ngươi làm bằng giấy hay gì vậy?
Lúc này, Lý Hạo đã không thể quan tâm đến chuyện gì khác nữa, trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ.
Thành công rồi!
Hai lần điệp kình!
Tuy rằng chỉ là trình độ căn bản, nhất định không bằng Lưu Long. Nhưng trong một đêm mà hắn đã luyện thành hai lần điệp kình, Lý Hạo nhịn không được ảo tưởng, chỉ cần cho hắn mấy ngày, có lẽ hắn sẽ luyện thành cửu điệp!
Khi đó, bản thân vẫn là Trảm Thập nhưng dưới tình huống đột nhiên bạo phát thì hắn hoàn toàn có thể đánh chết một tên Phá Bách!
Đúng là giấc mơ đẹp!
"Cuối cùng cũng coi như thành công!"
Lần thứ nhất chính thức thành công, đại biểu rằng về sau càng đơn giản, Lý Hạo lại thử mấy lần nữa, lần nào cũng thành công, nhưng nếu là ba lần điệp kình thì lại trở về dáng vẻ trước kia, rất khó, khoảng thời gian ở giữa cũng rất dài.
"Ngày 17 rồi."
Lý Hạo mở rèm cửa nhìn ra ngoài, thời tiết hôm nay rõ ràng đã thay đổi.
Giữa mùa hè lại truyền đến từng làn gió mát lạnh.
Trên bầu trời, những đám mây đen đã bắt đầu tụ lại.
"Ngày mai có lẽ sẽ mưa."
Ngẫm lại thì thời điểm khi hắn mới xác nhận chuyện huyết ảnh giết người, cũng như mục tiêu tiếp theo là chính mình, cho đến nay chỉ mới vỏn vẹn qua vài ngày. Nhưng vài ngày này đối với Lý Hạo mà nói lại có cảm giác như đã qua cả một thập kỷ.
Hắn bước vào cảnh giới Trảm Thập, gia nhập đội săn quỷ, tìm ra phương pháp sử dụng năng lượng từ kiếm ngọc và thạch đao, đồng thời học được Ngũ cầm thổ nạp thuật và Cửu Đoán Kình.
Những điều này, người bình thường đồng lứa có thể cả đời cũng không bao giờ có cơ hội trải nghiệm.
"Cuối cùng cũng sắp tới ngày mưa!"
Lý Hạo trái lại có chút mong đợi huyết ảnh sẽ sớm xuất hiện.
Dù biết mình rất yếu, nhưng hắn đã quá mệt mỏi với việc căng thẳng vì phải nằm im chờ chết trong thời gian dài.
Khẽ chạm vào thanh ngọc kiếm trước ngực, đến tận bây giờ Lý Hạo vẫn chưa biết làm thế nào mới sử dụng được thanh kiếm ấy, chẳng lẽ lại hi vọng mình dùng thanh kiếm nhỏ như ngón tay để đi giết người?
Thế thì có khác gì dùng tăm đâm người đâu?
"Thanh kiếm này vẫn có chút tác dụng đối với huyết ảnh, mỗi lần gặp đều phản ứng khác thường, nhưng ta cũng không thể cầm ngọc kiếm bằng hai ngón tay để giết huyết ảnh, nhỉ?"
Đây là một chuyện mà Lý Hạo vô cùng khổ não.
Thật không quen nổi!
Ai lại quen với việc dùng tăm đâm người chứ?
Đối với Lý Hạo, huyết ảnh chính là mối đe dọa lớn nhất, bởi không phải ai cũng có thể nhìn thấy nó, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, huyết ảnh đã áp sát, đốt cháy hắn. Người khác chẳng có thời gian ứng cứu, cho nên Lý Hạo cần phải tự giải quyết vấn đề này.
Phải làm sao đây?
Lý Hạo tháo dây chuyền xuống, cầm ngọc kiếm to bằng chữ thập, dùng hai ngón tay giữ chuôi kiếm, đâm về phía trước!
Không tự nhiên chút nào!
"Quên đi, khó chịu thì khó chịu, chỉ cần có thể có tác dụng thì dù có khó chịu cũng phải dùng."
Lý Hạo lại đeo ngọc kiếm vào, thử nghiệm vài tư thế rút kiếm thật nhanh.
Kéo dây chuyền, kẹp chuôi kiếm bằng hai ngón tay, đâm nó về phía trước, thế là xong.
Chỉ là điệp kình không dễ sử dụng, điệp kình tác dụng lên hai ngón tay, Lý Hạo thật sự chưa học được đến nước này.
"Đối với huyết ảnh, có lẽ điệp kình hay không điệp kình đều giống nhau."
Lý Hạo không nghĩ tới nữa, cứ như vậy đi.
Đây cũng là giới hạn hắn có thể làm hiện tại rồi, các thủ đoạn nên chuẩn bị, cần cầu cứu ai, trợ giúp lão sư thăng cấp, hắn đều đã dùng hết, so với một mình hắn tự thân vận động trước kia thì đã mạnh hơn gấp trăm lần rồi!
Nếu đã vậy mà hắn còn không qua được ải này thì… Nhận mệnh thôi!
Vừa định đi rửa mặt, đúng lúc này trong nhà đột nhiên có động tĩnh, cách đó không xa, Hắc Báo bất chợt dùng chân đập vào bàn trà vỡ nát.
Tức khắc, một tiếng ẳng thê thảm vang lên.
“Gừ!"
Hắc Báo nhìn bàn chân chó đang sưng tấy của mình rồi lại oan ức nhìn Lý Hạo, đây là tình huống gì?
Tại sao bổn cẩu không thể phá nát bàn trà?
Lý Hạo cạn lời!
Hắn hấp thu một ít tinh quang năng, sau đó vận chuyển nó tập trung về bàn tay phải, đầu các ngón tay bốc lên một chút năng lượng, Lý Hạo áp tay chạm vào Hắc Báo, năng lượng ngọc kiếm nhanh chóng tiến vào người nó.
Bàn chân bị sưng tấy rất nhanh liền đỡ hơn hẳn.
Hắc Báo vẫn mang vẻ mặt phiền muộn nhìn Lý Hạo, có vẻ như đang thỉnh cầu hắn chỉ điểm. Rõ ràng đêm qua nó cũng hấp thu không ít năng lượng ngọc kiếm tản ra từ người hắn, hơn nữa còn học ké Cửu Đoán Kình, vậy mà chẳng có tác dụng gì.
"Người và chó khác nhau, ta cũng không biết phải dạy ngươi thế nào. Có điều phải hội tụ kình lực về phía cánh tay, cũng có nghĩa là trên chân chó nhà ngươi, ta không phải là chó, cho nên không giải thích cặn kẽ cho ngươi được."
Lý Hạo bất lực nói: "Ngươi tự mình nghĩ cách đi! Còn nữa, Hắc Báo, bắt đầu từ hôm nay ngươi đi theo ta. Xử lý thứ đồ chơi kia... ngươi làm được không?"
Hắc Báo nghe thấy lời này thì hơi sợ sệt.
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, ngươi không cần theo ta, theo Lưu Long cũng được. Lần trước tay to con đó gặp vật kia nhưng lại không có phản ứng gì, e là anh ta không nhìn thấy, thậm chí cũng không cảm giác được. Ngươi chỉ cần đi theo sủa vài tiếng để nhắc nhở anh ta, chỉ đường cho anh ta biết thứ đó ở đâu, thế nào?"
Hắc Báo cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, vẫn thấy sợ hãi.
Lý Hạo chép miệng: "Tùy ngươi đấy, không bắt buộc, bất quá có khi ngày mai ta sẽ chết. Về sau tự ngươi lang thang kiếm sống đi, hai ta hết duyên!"
Hắc Báo chồm dậy sủa một tiếng, trở nên lo lắng.
Chết?
Vậy sau này bổn cẩu phải làm sao?
"Gâu gâu gâu!"
"Chịu rồi à?"
"Gâu!"
Lý Hạo bật cười!
Như vậy cũng tốt.
Ta không ép ngươi làm, việc này là ngươi tự nguyện, ta là người rất dân chủ, nếu ngươi từ chối thì dù là chó của ta, ta cũng không ép.
"Vậy được rồi, hôm nay cùng ta đến Tuần Kiểm Ti, ta sẽ giới thiệu ngươi với đội trưởng. Nhớ, khiêm tốn một chút, đừng tỏ ra quá thông minh, chỉ cần giống như một con chó bình thường là được. Ngươi chỉ đặc biệt hơn các con chó khác ở chỗ là ngươi có thể nhìn thấy ‘thứ đó’, khi nào thấy sẽ sủa, đây là năng lực của hắc cẩu, dù sao đội trưởng cũng không biết hắc cẩu có năng lực gì."
Ánh mắt Hắc Báo tỏ vẻ khinh thường, Lý Hạo bèn vỗ đầu nó một cái khiến Hắc Báo hoa mắt đến choáng váng, bấy giờ con chó hết sức thông minh ấy mới chịu ngoan ngoãn dụi chân hắn tỏ vẻ lấy lòng.