Chương 111: Tại Sao Lại Đánh Ta?
Tuần Kiểm Ti.
Đội chấp pháp.
Tầng hầm.
Khi Lưu Long nhìn thấy Hắc Báo thì ông ta cảm giác rất khó hiểu.
Chờ đến khi Lý Hạo nói rằng Hắc Báo có thể nhìn thấy ‘thứ kia’ thì Lưu Long mới bất ngờ nhìn chằm chằm nó.
Con chó này nhìn được sao?
"Ngươi chắc là chó có thể nhìn thấy sự tồn tại của thứ kia?"
Lời này nghe như còn có nghĩa khác, như thể Lưu Long đang chửi hắn.
Có điều Lý Hạo vẫn bình tĩnh gật đầu đáp: "Đúng vậy, vì mấy lần ta cảm giác có gì đó không đúng đều là do Hắc Báo nhìn về một hướng, nhỏ giọng sủa để cảnh báo."
Dứt lời hắn lại nói: "Hắc Báo có thể nghe hiểu tiếng người, rất thông minh. Lão đại, ngươi mang nó theo có lẽ sẽ giúp ích được gì đấy. Bình thường Hắc Báo sẽ không làm phiền, chỉ khi thứ kia xuất hiện thì tiểu cẩu này mới sủa để nhắc nhở, vả lại chưa chắc đám người xấu đã để ý tới một con chó."
Lưu Long gật đầu, tuy rằng ông không quá tin tưởng, nhưng Lý Hạo đã khăng khăng như vậy thì có lẽ con chó này quả thật có điểm khác biệt.
"Hừm, vậy được, ta sẽ mang nó theo cùng rèn luyện xem sao, chỉ cần không kêu loạn bứt dây động rừng là được."
"Không đâu, ngươi cứ yên tâm."
Hai người trao đổi vài câu, Lưu Long lại hỏi: "Ngươi đã đọc sách chưa? Đọc xong, ghi nhớ rồi thì đốt đi, dù gì thì ta cũng không hi vọng bây giờ ngươi có thể học được."
Ông ta thật sự không quá mong đợi!
Cửu Đoán Kình rất khó học, đặc biệt bước nhập môn là bước mất nhiều thời gian nhất.
Hồi đó khi cha dạy, ông phải mất 3 năm để trải qua bước nhập môn, về sau làm được rồi thì đến tam điệp mới nhanh hơn một chút.
Cha ông có thiên phú rất cao, trước năm 40 tuổi đã trở thành võ sư Phá Bách đỉnh cấp.
Nhưng cho dù là cha ông thì cũng phải mất một năm để nhập môn.
Vì vậy, ngay cả khi Lý Hạo có thể chất tốt và được một người thầy danh tiếng chỉ điểm, thì Lưu Long cho rằng cũng phải mất nửa năm đến một năm hắn mới thành thục bước đầu được.
Lý Hạo nghe vậy thì chỉ gật gù không lên tiếng.
Hắn không muốn khoe mình đã học xong bước đầu, không cần thiết phải làm vậy.
Đồ tốt, giấu được thì cứ giấu!
Ngay cả đội trưởng cũng đánh giá thấp hắn, kẻ địch ngoài kia nhất định sẽ càng coi thường hắn.
Kẻ khiêm tốn mới có thể giàu to, mới có thể làm đại sự. Mồm bung miệng bét vô tội vạ thì sao có thể làm việc lớn?
Lưu Long nói xong lời này lại tiếp tục: "Đêm nay ngươi đừng trở về. Sáng mai ngươi cùng ta đi ra ngoại ô. Chúng ta ở ngoài sáng, bọn chúng trong bóng tối, hết cách rồi, chỉ có thể chủ động dẫn xà xuất động thôi!"
"Vương Minh rủ ta leo núi Thiên Vương!"
"Ta biết."
Lưu Long nhắc nhở: "Không nên đến núi Thiên Vương, ở đó không thích hợp để chúng ta động thủ. Bất quá nơi chúng ta chọn cũng là phía dưới ngọn núi này. Đương nhiên, nếu cảm thấy Tuần Dạ Nhân có thể giải quyết được thì ngươi cũng có thể đi theo gã."
Ông nhìn Lý Hạo, ngươi tin tưởng Tuần Dạ Nhân hơn hay đội săn quỷ hơn?
Có lẽ Tuần Dạ Nhân sẽ ra tay.
Nhưng Tuần Dạ Nhân chưa hẳn đã đối phó được với kẻ địch, hơn nữa, người của Tuần Dạ Nhân càng mạnh chưa chắc đã là chuyện tốt đối với Lý Hạo, siêu năng đấu nhau sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Lưu Long ông thì khác, tốt xấu gì cũng sẽ để ý Lý Hạo, không muốn hắn chết ở đấy.
Lý Hạo tươi cười chất phác, "Lão đại tùy ý định đoạt. Có điều ta nghĩ song phương liên thủ thì có phải tốt hơn không?"
Tập hợp sức mạnh chẳng phải càng tốt à?
Chiến thuật tiếp nhiên liệu, đây thường là phong cách của các nhân vật phản diện, tên này ngã xuống sẽ có tên khác lao đến thế, cứ thế đánh đến khi lần lượt từng người một đều bị đánh chết... Hừm, ngẫm lại nghe thật xui xẻo!
Lưu Long cười cười, lắc đầu: "Vậy thì ngươi sai rồi, liên thủ chưa chắc đã mạnh hơn! Một số Siêu Năng Giả có năng lực công kích không khác nhau mấy. Trên thực tế, hầu hết các siêu năng giả đều như vậy, đặc biệt là những Siêu Năng Giả có tính công kích, một lôi đình xuống, trừ mình ra thì tất cả đều là địch nhân! Chúng ta cùng nhau hành động, có thể ảnh hưởng đến đối phương, đối phương cũng có thể ảnh hưởng đến chúng ta, nên không thể nói đồng loạt ra tay là chuyện tốt."
"Còn kẻ thù của chúng ta thì sao?"
Nếu đối thủ có nhiều Siêu Năng Giả thì thế nào?
Như vậy có ảnh hưởng gì đến nhau không?
"Cũng tương tự thôi, rất có thể chúng sẽ chia quân, nếu tách ra thì ảnh hưởng cũng không quá lớn. Yên tâm, còn tùy tình hình, nếu ngày mai thật sự quá nguy hiểm thì ta sẽ để Liễu Diễm theo sát bảo hộ ngươi!"
Đây cũng là người mạnh nhất đội ngoài ông ta.
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu, không khách khí từ chối.
Cho dù tự tin đến đâu thì hắn cũng không nghĩ có thể một mình đối phó với huyết ảnh, huống chi hắn vốn không có tự tin này, mặc dù hôm qua hắn đã giết một võ sư Trảm Thập, có thể so sánh với Tinh Quang Sư, bất quá Lý Hạo vẫn cho rằng mình chỉ là tiểu kê yếu ớt.
Mới đánh nhau có một lần, so với lão sư thì chẳng là gì cả.
Lão sư mới lợi hại, có thể đằng không, một chiêu đả thương hai vị Nguyệt Minh, Lý Hạo thì tính là cái rắm gì.
Cho nên nếu có Liễu Diễm bảo vệ là chuyện quá tốt.
Hai người bàn bạc một lúc, Lưu Long mang Hắc Báo rời đi, theo lời hắn nói thì nên giao lưu thân thiết với Hắc Báo trước, tránh cho đến lúc nguy cấp Hắc Báo lại không chịu hợp tác.
...
Vốn dĩ Lưu Long cảm thấy mang Hắc Báo đi cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên...
Nửa ngày sau, Lưu Long quay lại tìm Lý Hạo, ánh mắt ông hết sức dị dạng, cứ thế nhìn chằm chằm hắn mà không nói lời nào, thế rồi đột nhiên Lưu Long đi tới đấm hắn một cái, xong xuôi liền phủi tay bỏ đi, không buồn giải thích lấy một lời.
Lý Hạo kinh ngạc đến khó hiểu, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tại sao lại đánh ta?